Đối với phu nhân Đường Lệ mà nói, Karen là con trai của con gái mình đã mất
sớm;
Đối với ngài Eisen tới nói, Karen là con trai của chị gái mình;
Bọn họ đối với Karen vốn là có cảm giác áy náy và nhớ nhung, còn nữa, so với
Richard vẫn luôn được nuôi ở nhà từ nhỏ đến lớn, Karen vẫn luôn được nuôi thả
ở ngoài, lúc gặp mặt còn tự giới thiệu là "Cô nhi", rõ ràng càng đáng giá để bọn
họ đau lòng hơn;
Đương nhiên, quan trọng yếu đó vẫn là chính bản thân Karen ưu tú.
Dưới loại cục diện này, cho dù là người nào cũng khó có thể xử lý công bằng...
Trong tầng hầm ngầm, Richard thật đúng là không phải bị treo lên, mà là được
nằm ở trên giường, lúc Karen và Philomena đi tới, trên người Richard đã hiện
đầy kén tằm màu trắng, chỉ ló đầu ra.
Cả hai người cùng đánh cũng có điểm tốt, cũng không khác với lúc trước khi
ngài Eisen đánh con trai, lần này sau khi phu nhân Kaixi gia nhập, mặc dù vết
thương tăng thêm, nhưng đã yêu cầu chồng của mình không nên đánh vào mặt.
Ừm, tình thương của mẹ vẫn còn lại một chút.
"Này, chết chưa thế?"
"Không có, bé Jerry của tôi đang cực khổ làm việc."
Richard quay đầu nhìn về phía Karen, sau đó có chút ngoài ý muốn khi nhìn
thấy Philomena đứng đằng sau.
"Ai bảo cậu làm bậy, hay rồi, bây giờ có hậu quả là do cậu tự tìm."
"Quá xui xẻo, tôi cho rằng hôm nay cha tôi sẽ không về nhà mừng sinh nhật, ai
biết được ông ấy không chỉ có về nhà mừng sinh nhật, còn muốn đến kêu tôi
cùng trở về, lần sau tôi phải bảo Memphis đưa cho một quyển trục, để quạ đen
không tìm thấy tôi."
"Thật là một cái quyết định anh minh."
Philomena đặt đồ ăn ở một bên trên giường, không có ý định đi đút cho
Richard, ngược lại hỏi: "Cửa hàng điểm tâm vui lắm à?"
"Chuyện này..."
Philomena hỏi: "Giao phối có thể cho người ta có được cảm giác vui vẻ nguyên
thủy, phải không?"
"Cái này..."
Ngay cả người vô cùng lạc quan vui vẻ như Richard, cũng không biết nên tiếp
lời này như thế nào.
"Ta chỉ rất là tò mò, khoái cảm có được từ việc ma sát ở nơi đó, thật sự làm cho
người ta mê mẩn như vậy sao?"
"Philomena."
"Đội trưởng?"
"Những vấn đề này cô có thể trở về mà đi hỏi Pa... Hỏi phu nhân Lake, phu
nhân Lake có thể đưa cho cô đáp án mà sẽ không xấu hổ."
Karen lúc đầu muốn nói "Pall", nhưng nghĩ đến con mèo nhà mình kia cũng chỉ
là một bà hoàng lý thuyết mà thôi.
"Được rồi, ta đã biết."
Philomena nhẹ gật đầu.
"Lần này thuận lợi sao, Karen?"
"Cậu biết ta không còn ở trong trang viên rồi à?" Karen hỏi.
"A, đương nhiên, bởi vì chủ nhiệm cũng không thấy."
"Bây giờ chủ nhiệm đang ở bệnh viện tưới nước cho hoa."
"A, trời ạ, vậy thì chắc chắn là rất nguy hiểm à? Mọi người không có sao chứ,
anh có bị thương không? Philomena, cô có bị thương không?"
"Chúng ta đều không có chuyện gì, là do chủ nhiệm tự làm tự chịu."
"Hô, vậy là tốt rồi."
"Vết thương của cậu bao lâu mới có thể khỏi."
"Cũng nhanh, bây giờ Jerry lợi hại hơn lúc trước rất nhiều, bây giờ tôi đang cân
nhắc có cần trì hoãn một chút hay không, nếu không cha mẹ tôi lại cảm thấy
đánh nhẹ, trong lòng sẽ không thoải mái.
Ra tay đánh Richard không chỉ có thể để cho tâm lý của cha mình trở nên càng
thoải mái và bệnh tình được làm dịu, đồng thời còn có thể xúc tiến năng lực tự
chữa lành của con trai, Richard muốn không bị đánh đều rất khó.
"Không cần trì hoãn, cứ tiếp tục đi, người trong nhà cậu không có khả năng
không biết về tốc độ khôi phục của cậu."
Nghỉ ngơi kết thúc, sóng gió cũng tạm lắng, tiếp xuống chắc chắn phải tiếp tục
tìm việc để làm.
Kiểu bộ môn giống như Đòn Roi Kỷ Luật, thật ra cũng có một điểm giống với
tàn dư Ánh Sáng, đều sợ nhất bị lãng quên.
"Được rồi, không có vấn đề, ta sẽ lấy anh làm cớ, dù sao cha mẹ tôi lại không
biết bên trong bộ môn chúng ta rốt cuộc có việc cần làm hay không."
"Nghe lời ta nói, về sau đừng nghĩ đến việc giấu diếm người trong nhà, người
trong nhà cậu đều cực kỳ thông minh."
"Karen, sao hôm nay anh lại nói dài dòng như vậy."
"Vậy ngày mai ta sẽ dặn dò Memphis để ông ấy làm cho cậu quyển trục ngăn
cách truy tìm."
"Vậy mới đúng đấy, anh em tốt!"
"Cậu dưỡng thương cho khỏe, ta đi về trước."
"Gặp lại sau."
Karen quay người chuẩn bị đi, Philomena nhìn xem đồ ăn mà mình bưng
xuống, do dự một chút, vẫn đi theo Karen cùng rời đi.
Trên người Richard bắn ra từng sợi tơ, dính đồ ăn trên đĩa mà hút tới, từng
miếng từng miếng đưa vào trong miệng, ăn rất vui vẻ.
Sau khi tạm biệt người nhà Guman lại từ chối lòng tốt của ngài Eisen muốn lái
xe đưa mình trở về, Karen dẫn theo Philomena đi ra khỏi biệt thự.
Gió đêm thổi qua, mang theo cảm giác hơi ẩm ướt, mang ngụ ý buổi sáng hẳn là
sẽ trời mưa, nhưng ít ra bây giờ là tương đối thoải mái.
"Bữa tối cảm giác thế nào?" Karen hỏi.
"Rất tốt." Philomena trả lời rất thành thật.
Lúc này, Karen xoay người, trông thấy một bóng người già nua đuổi đi theo,
khác biệt với bà ngoại trong nháy mắt di chuyển rất nhẹ nhàng, ông Deron là
thật sự vừa chạy vừa thở.
Có điều, Karen cảm thấy có thể là ông ấy cố ý, bởi vì anh không tin tưởng ông
Deron sẽ không biết dùng thuật pháp để hóa thành khói đen.
"Hai đứa đi gấp quá, vừa nãy quên đưa." Ông lão lấy ra một quyển trục đã ố
vàng từ bên trong ống tay áo, đưa cho Philomena, cười nói, "Lúc tuổi còn trẻ,
bà nội của Richard có luyện tập đao pháp, ta ngồi ở bên cạnh ghi lại, cháu đã
dùng cây đao kia, thì cầm về xem một chút."
Philomena nhìn về phía Karen.
"Nhận lấy."
Philomena cầm lấy.
"Nói lời cảm ơn."
"Cảm ơn."
"Đại từ nhân xưng."
"Cảm ơn lão phu nhân."
"Sai."
"Cảm ơn ngài Deron."
"Ha ha." Ông Deron khoát khoát tay, "Không nên khách sáo, đều là người một
nhà."
Nói xong, ông ấy lại vừ thở phì phò vừa bắt đầu chạy trở về.
Karen cười, xem ra ông ấy cũng không hoàn toàn là một người thành thật, ít
nhất là lúc tuổi còn trẻ theo đuổi được bà ngoại, cũng không chỉ đơn giản là dựa
vào "Trung thực".
Đi trên đường lớn, lúc Karen chuẩn bị đưa tay gọi taxi xe, một con quạ đen bay
đến phía trên Karen bắt đầu lượn quanh, sau đó rơi xuống.
Karen bắt lấy nó, mở ra, bên trong là tin nhắn mà bộ trưởng Bernie truyền đến
cho mình, nội dung tin nhắn để ánh mắt Karen lập tức cứng lại:
"Đại chủ giáo Waffron của đại khu thành phố York, vừa mới bị ám sát."