nói, như vậy Karen đối với mình, có định vị như thế nào?
"Đấng vĩ đại" trong miệng của Alfred?
Karen sẽ dạy mình nên làm thế nào và tỏ thái độ ra sao trong một vài trường
hợp, sẽ phê bình và dẫn dắt mình, nếu là anh trai thì có chút không thích hợp,
hơi thấp;
Cho nên, là cảm giác của một người chú?
Philomena không muốn dùng từ chú cho một người khác cùng thế hệ.
Richard còn đang trò chuyện cùng với Philomena, đúng lúc này, một thần quan
mặc thần bào Trật Tự bỗng nhiên rút ra một thanh kiếm, trước tiên là đâm chết
một thần quan đứng trước mặt, sau đó lập tức phóng về phía Anlans và Nicole
đang chuyển giao Thần khí.
Ở đằng xa, "Karen" nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn lại, hô lên với tất cả mọi
người: "Mau ngăn cản hắn!"
Philomena gần như là phản ứng theo bản năng, trực tiếp vọt người ra ngoài, đi
tới sau lưng tên sát thủ kia, dao găm trong tay đâm xuống.
"Keng!"
Phản ứng mau lẹ của sát thủ khiến cho Philomena kinh ngạc, tốc độ của đối
phương không thay đổi nhưng vẫn ung dung vung kiếm ra sau lưng để đỡ lấy
đòn đâm lén của mình.
Philomena vung dao găm ra, thích khách nghiêng người một cái hoàn mỹ tránh
né;
Lập tức, Philomena rút Đao Ác Mộng ra, thân hình lách một cái, đi tới bên cạnh
sát thủ, một đao chém xuống dưới.
Thanh kiếm trong tay sát thủ lại tiến hành đón đỡ một lần nữa, binh khí của hai
bên lại va chạm vào nhau, trong nháy mắt, Philomena trầm giọng nói:
"Nhập mộng!"...
Một nguồn sức hút rất mạnh đang nhằm vào ý thức của mình, ánh mắt Karen
ngưng lại, từ sâu trong linh hồn, pháp thân của Thần Trật Tự bỗng nhiên run
run, sức mạnh linh hồn cực mạnh quét ra.
"Ầm!"
...
Philomena chỉ cảm thấy cái ót của mình bị đập mạnh một cái, mình chẳng
những không có kéo được sát thủ vào trong giấc mộng, ngược lại bị sức mạnh
linh hồn rất mạnh của đối phương đẩy lui.
Đây rốt cuộc là một tên sát thủ như thế nào, có thể có sức mạnh linh hồn đáng
sợ đến như vậy?
Sát thủ cũng không có tiếp tục dây dưa với Philomena, mà là bắt lấy cơ hội này
kéo giãn khoảng cách.
Nhưng vào lúc này, một tên khổng lồ đập xuống từ trên trời.
Karen lướt ngang qua, miễn cưỡng tránh thoát khỏi đòn tấn công của đối
phương.
Một bàn tay đá khổng lồ quét đến, Karen giơ tay lên: "Xiềng Xích Trật Tự!"
Từng sợi xiềng xích to lớn xuất hiện, trước hết trói lại hai tay của Ventura, lập
tức dùng một loại tốc độ kinh người mà tràn ra, trói lại hai chân Ventura.
"Rống!"...
Ventura phát ra một tiếng rít lên, cơ thể của cậu ta bị từng vòng dây leo màu
vàng bao quanh, cậu ta đang cố gắng phá tan nó.
Cậu ta vốn nghĩ chuyện này rất dễ dàng, bởi vì cậu ta rất có lòng tin đối cơ thể
khổng lồ của mình, nhưng khi cậu ta dùng lực, lại phát hiện những sợi dây leo
màu vàng trên người mình không nhúc nhích được chút nào, ngược lại là mình
bởi vậy mà cơ thể mất thăng bằng, ngã về phía trước.
Ventura: "?"
Cậu ta vừa rồi đã thấy rất rõ, sát thủ sau khi lách người qua né tránh mình, chỉ là
rất tùy ý nâng tay lên phóng ra một thuật pháp thi triển tức thì, vì cái gì thuật
pháp này lại có cường độ cao như vậy?...
"Ầm!"
Muri đi tới phía trước sát thủ, giơ khiên tròn trong tay lên, tạo thành một vách
chắn to lớn, đoản đao thì gác ở trên tấm khiên, lưỡi đao trực tiếp chém vào ra
ngoài.
Trước người sát thủ thì xuất hiện một đám lửa, một con rắn lửa phóng lên tận
trời, sau khi quanh quẩn một vòng trên không trung, bỗng nhiên rơi xuống, nuốt
chửng lưỡi đao.
Đang lúc Muri chuẩn bị chống chịu ngọn lửa này tấn công, lại phát hiện ngọn
lửa khí thế hung hăng biến thành từng đốm lửa nhỏ, ngay sau đó tiến hành suy
yếu tấm khiên của mình, một cái chùy băng xuất hiện, trực tiếp xuyên thủng ra
một vết nứt.
Muri biết, mình ngăn chặn thất bại, nhưng khi cậu ta chuẩn bị thay đổi vị trí,
một con ngươi to lớn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, từ trong con mắt
này, cậu ta nhìn thấy ông nội Mobiteng của mình.
Muri thất thần, đợi đến lúc cậu ta lấy lại tinh thần từ trong cảnh tượng này, mới
phát hiện sát thủ đã rời đi phạm vi khống chế của mình.
Đây không phải là huyễn thuật…lúc trước mình cũng không có trúng chiêu, đối
phương chỉ là tạo nên hình ảnh của ông nội, đã để mình phân tâm, tương đương
với việc cầm ra một tấm áp phích cho mình nhìn, mình đã lộ ra sơ hở.
"Làm sao …làm sao có thể?"
Cái tên sát thủ này, vì cái gì có thể hiểu rõ mình như thế?
Leon lao lên ngăn cản sát thủ, nói cho đúng thì cậu ta chỉ là làm ra tư thế chặn
đường, sau đó sau ngay lập tức bị sát thủ lách người qua, thuận tay bị sát thủ
dùng thân kiếm đánh bay.
Người ngăn cản tiếp đến là Richard.
Lúc trước thật ra cậu ta đứng chung một chỗ với Philomena, nhưng tốc độ của
Philomena thật sự là quá nhanh, nhưng mà vẫn có Jerry di chuyển lên phần não;
Cậu ta không chạy đến chặn đường sát thủ, mà là tính toán vị trí, ở phía trước
chờ đợi sát thủ. Nhưng nhìn thấy sát thủ lấy tốc độ cực nhanh vòng qua những
đồng đội khác, áp lực của Richard cũng lập tức trở nên vô cùng lớn, hai tay của
cậu ta mở ra, lúc này, từng sợi tơ bằn về phía sát thủ, mỗi một sợi tơ đều theo
đặc tính kết dính và ăn mòn cực lớn.
Karen chủ động dùng tay nắm lấy một sợi tơ, bàn tay lúc này bị "Bỏng" tạo
thành vết thương, nhưng máu tươi chỉ vừa mới tràn ra một chút xíu, nhưng sợi
tơ xung quanh giống như là thấy quỷ mà điên cuồng tránh xa ra, cuối cùng thì
tất cả đều bao trùm bản thân Richard lại.
Vẫn may là bản thân cậu ta có năng lực miễn dịch đối với những sợi tơ này,
không cần lo lắng mình bị ăn mòn, nhưng sợi tơ kết dính vẫn bao phủ cậu ta lại
thành một cái kén, "Ầm" một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất bắt đầu lăn quay.
Karen cuối cùng tiến đến trước mặt Nicole và Anlans, hiện tại, anh chỉ còn lại
một trở ngại cuối cùng, bởi vì cái người kia, từ ngay từ đầu, đã đứng gần với hai
chuyên gia của Nguyên Lý Thần Giáo nhất, có chút lưu luyến với hai món Thần
khí đang được chuyển giao.
Cái người này chính là Neo, cũng là một người khó dây dưa nhất.
Karen không cho rằng mình có thể giống lúc trước, tuỳ tiện thoát khỏi sự ngăn
cản của hắn.
Mà một khi tốc độ của mình chậm lại, sẽ gặp phải vòng vây đến từ các thuộc hạ,
đến lúc đó cũng không có cơ hội ngăn cản việc chuyển giao Thần khí.
Nhưng mà Neo đứng ở chỗ đó không hề động đậy, đứng ở khoảng cách gần
nhất, lại không chút ý muốn ra tay can thiệp nào.
Karen: Hắn nhận ra mình rồi?