Đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ vô cùng bình thường mà số mệnh đã để lại trên
đường đi của nó:
Ngươi đứng đấy chờ đợi nó được sinh ra, ẵm nó giơ lên cao; còn nó sẽ ngồi ở
bên cạnh đưa tiễn ngươi khi ngươi về già.
Bác sĩ mèo đen nói, cần để người nhà nói chuyện với Eisen nhiều một chút thì
mới có thể trợ giúp ông ta ngưng tụ lại ý thức rồi từ đó thức tỉnh.
Richard thường nói rất nhiều, cậu ta lạc quan sáng sủa, đối đãi mỗi người bên
cạnh đều rất nhiệt tình, nhưng chỉ khi ngồi ở chỗ này, lúc cần cậu ta thể hiện tài
năng nói chuyện của mình thì cậu ta lại chất phác một cách lạ kỳ.
Sau khi nói xong câu "Ta còn muốn dẫn ông đi dạo cửa hàng điểm tâm đấy,
Memphis." thì Richard cũng trầm mặc.
Người nằm ở trước mặt mình, rõ ràng là người thân cận nhất trong đời, nhưng
khi thật sự cúi đầu cẩn thận nhìn về phía mặt của ông ấy thì lại cảm thấy chỗ
nào chỗ nấy đều lạ lẫm.
Hồi ức quá khứ, trong đầu của Richard, hình ảnh về gia đình ấm áp với cha mẹ
cũng không phải là đã trôi qua quá lâu.
Cậu ta sớm đã quen với người cha vẫn luôn khoá mình trong phòng sách, ông
ấy có ở nhà hay không thì thật ra cũng không có gì thay đổi, thậm chí, cũng
không có cảm giác gì.
Nhưng mà có những hình tượng cần đắp nặn, cần gắn bó, mà có những hình
tượng đã mang theo sự thần thánh một cách tự nhiên.
Giữa người yêu hay vợ chồng, sự thiếu thốn lâu dài rất dễ thổi tan cái gọi là tình
yêu tốt đẹp khi xưa, đợi đến khi mỗi người đều đã quen thuộc với cuộc sống
bây giờ thì sẽ cảm thấy cũng không cần thiết phải quay về trước kia;
Nhưng hình tượng của cha mẹ, có đôi khi sẽ phức tạp đến một mức độ thái quá,
nhưng trong một số thời điểm thì nó sẽ đơn giản một cách bất ngờ.
Đơn giản đến nỗi chỉ cần hai người còn sống, vậy ta sẽ là đứa con còn cha còn
mẹ.
Từ tuổi thơ đến thời thanh thiếu niên, Richard đều sống rất vui vẻ, cậu ta cũng
không cho rằng là do tính cách của mình trở nên quái gở, càng không cảm thấy
mình có gì đáng để oán trách hay cảm thấy hâm mộ người khác, cậu ta rất tốt,
vẫn luôn rất tốt.
Mãi cho đến khi…Memphis xuất hiện trước mặt của cậu ta, lúc ra ngoài thi
hành nhiệm vụ, ở chung phòng ký túc xá với ông ấy, cùng một cái lều vải.
Thời điểm đó đội trưởng Neo cùng Karen, đều thích sắp xếp cho Memphis cộng
tác với mình.
Nói như thế nào đây,
Mặc dù từ trong đáy lòng Richard chưa hề cảm thấy uất ức, nhưng khi cái hình
tượng người cha này chuyển biến từ trạng thái "Chỉ cần còn sống" thành "Người
cha sát cánh và bảo vệ" thì cậu ta cảm nhận được sự thỏa mãn và niềm hạnh
phúc gần như tràn ra.
Từng quên mất hương vị của chiếc bánh gatô này, sau khi được nếm thử lại một
lần nữa thì không nỡ rời tay, cho nên từ trong đáy lòng của cậu ta hy vọng đầu
bếp làm bánh gatô kia có thể mãi mãi khỏe mạnh, sẽ không lại bị ốm đau đến
nỗi phải đóng cửa tiệm.
Vì thế, cậu ta không tiếc cũng càng không ngừng đi tới đi lui cửa hàng phụ kiện
bên cạnh, mua từng sợi thắt lưng mà vài hôm sau sẽ rất mau hỏng để làm quà
tặng.
"Hô..."
Ngồi đã rất lâu, Richard nhìn đồng hồ, cậu ta cần phải đi đến chỗ tổ thông tin để
hỗ trợ Dinah hoàn thành công việc ghi chép thông tin hôm nay.
Đằng sau rèm, Pall ngồi trên lưng Kevin, nhìn xem bóng người Richard rời đi.
"A, xem ra “Thiếu gia Eisen” của chúng ta đã sớm nhận ra thân phận của
Memphis, ngươi nói xem, hắn ta nhận ra được từ điểm nào thế?"
"Gâu."
"Cũng đúng, dù sao cũng là cha của mình."
"Gâu."
"Ừm, còn có huyết mạch gia tộc Alte của Đường Lệ."
"Gâu."
"Đúng rồi, lúc Richard gặp Karen lần đầu tiên đã dẫn cậu ta về nhà."
Lúc đó Karen chỉ là một thần bộc nhỏ dưới một Sở thẩm phán bình thường, mà
Richard thì là công tử của gia tộc Thuật pháp quan, địa vị chênh lệch cách xa,
về sau, hắn cũng không chút do dự đem quyển trục thuật pháp truyền thừa của
gia tộc là khối Rubic Thuật Khoá, đưa cho Karen.
Nghĩ tới đây, Pall bỗng nhiên nhíu mày:
"Ngươi nói xem, Richard có từng hoài nghi về quan hệ giữa hắn và Karen
không?"
Kevin trầm mặc, trong chốc lát, nó cũng có chút đắn đo khó chắc chắn.
"Uông?"
"Ai, giống như rất có khả năng này, ta nhớ một nguyên nhân chính mà Richard
thích đi cửa hàng điểm tâm là huyết mạch Alte trong cơ thể hắn hình như rất
nồng đậm, nhất là khi được Jerry cường hoá và khai phá, cần sức mạnh của tín
đồ Mills giúp trấn an.
Mà hắn ta còn giúp Karen quản lý công việc phương diện tình báo, hắn hẳn là
càng dễ dàng phát giác được thứ gì đó mới đúng."
Từ sớm, Alfred đã từng đề nghị phát triển Richard thành tín đồ, nhưng bị Karen
phủ định, điều này sẽ đưa đến Richard một chân đứng trong vòng trực hệ, một
chân còn lại ở bên ngoài … có thể nói một nửa là đen một nửa là trắng.
Lúc trước ngay cả Wilker và Leon đều có thể cảm nhận được bên người Karen
có một vòng quan hệ riêng, chả lẽ Richard không có chút cảm giác nào?
Cuối cùng, Pall chỉ có thể đưa ra một lời kết luận lập lờ nước đôi:
"Bé Richard này cũng trưởng thành rồi nha."
"Gâu gâu."
"Ngươi nói tư thế đi đứng và ngồi xuống khi nãy của hắn?" Pall trừng mắt nhìn,
"Đúng là rất giống, ha ha, thì ra hắn vẫn đang luôn học tập và bắt chước anh họ
của mình."
Lúc này Eisen đang nằm hôn mê trên giường bệnh mở mắt ra.
"A, tỉnh rồi!"
Bác sĩ mèo đen lập tức nhảy tới trên giường bệnh, nhìn xem người cậu của bé
Karen nhà mình, nếu như muốn lập luận một cách chính xác thì Eisen và Pall,
xem như họ hàng xa …mặc dù đã xa tới nỗi không biết tận đâu, bởi vì trên góc
độ luân lý thì Pall và Karen cũng là họ hàng xa.
Eisen nhìn hai bên một chút, cuối cùng, nhìn về phía Pall, hỏi: "Ta đang ở đâu?"
Đáng tiếc, Pall vẫn luôn là kẻ nghịch ngợm thích phá hoại không khí:
"Đừng có diễn nữa, Richard gọi ngươi là Memphis nên ngươi bị kích thích mới
tỉnh lại."
Eisen nhất thời nghẹn lời, cũng không có phản bác.
"Cho nên, vừa mới nãy vì sao không mở mắt ra nhìn con của ngươi chứ, nó
chắc chắn là sẽ rất vui đấy."
Eisen thở dài,
Gượng cười nói:
"Ai, vừa rồi xấu hổ đến nỗi không thể ngất đi…"