trong dự đoán rẻ hơn gần như một nửa, nhưng cũng không thể mượn tới hạn
mức cao nhất, anh cũng không có khả năng làm ra chuyện như vậy, cho nên,
nếu nói đúng thì, trên người của Karen chỉ còn lại một trăn nghìn Rael tiền mặt.
Đối với trung sản mà nói, số tiền tiết kiệm này vẫn rất chênh vênh, nhưng Karen
mới vừa ra khỏi trang viên Ellen, còn phải cần một khoảng thời gian để quản lý
chi tiêu của mình.
Nhưng mặc kệ như thế nào, dùng sự hào phóng của kẻ có tiền mà trào phúng sự
keo kiệt đối đồng tiền mồ hôi nước mắt mà người nghèo khổ kiếm được, vốn là
một việc rất buồn cười.
Alleye lập tức sửa lời nói: "Vâng, thiếu gia ngài nói đúng lắm."
"Được rồi, ăn đi thôi."
Karen dùng đũa chỉ chỉ thức ăn trên bàn.
"Được rồi, tốt."
Lúc ăn được một nửa, Hande tựa như cũng ý đến đôi đũa mà Karen sử dụng,
làm động tác tay đối với Karen.
Karen cười cười, ra hiệu Alfred lại cầm thêm một đôi đến đưa cho Hande sử
dụng, ngoài ý muốn là, ngón tay của Hande vô cùng linh hoạt, trực tiếp dùng
đũa gắp được thức ăn lên.
Sau bữa ăn, Jane chủ động đứng dậy dọn dẹp chén đĩa trên bàn xuống phòng
bếp để dọn dẹp.
Alleye thì lấy ra một gói thuốc lá, nhìn về phía Karen, Karen lắc đầu, anh cai
rồi; Alleye lại nhìn về phía Alfred, Alfred cũng lắc đầu, anh ta cũng cai theo.
Alleye thu lại gói thuốc lá vào:
"Thiếu gia, về sau ngài có cái việc gì cần, có thể trực tiếp để ngài Alfred đến
tìm tôi, nếu tôi có thể thì nhất định sẽ giúp ngài xử lý."
"Ừm, tốt."
Chờ đến sau khi Jane dọn dẹp xong phòng bếp, Alleye bèn đứng dậy chuẩn bị
cùng với người nhà chào tạm biệt về nhà.
Alfred đi vào phòng bếp, lấy giấy bọc một đôi đũa bạc lại, giao cho Karen,
Karen lại đưa cho Hande.
Hande không có đưa tay ra nhận, mà là nhìn về phía cha mẹ mình.
"Thiếu gia, cái này chúng ta không thể nhận."
"Cho nên, về sau lúc tôi nhờ ông hỗ trợ, ông cũng sẽ từ chối như thế sao?"
"..." Alleye.
Cuối cùng, Hande nhận lấy đôi đũa bạc này, cậu ta cùng với mẹ mình cúi đầu
biểu thị cảm ơn Karen, chờ sau khi cả nhà Alleye rời đi, Karen duỗi lưng một
cái, nhận lấy một ly nước đá từ trong tay Alfred.
"Thiếu gia, ngài chiêu đãi cả nhà Alleye, là vì để cho chuyện tiếp theo sao"
"Không, chẳng qua là cảm thấy có nhà mới phải có người cùng ăn mừng cho
náo nhiệt một chút chứ.
A, đúng, ngày mai anh chụp một bức ảnh về căn nhà mới rồi gửi nó cùng với
bức thư mà tôi đã viết về nhà nhé."
"Được rồi, thiếu gia, ngày mai trung tâm điện thoại sẽ đến đây để lắp đặt điện
thoại."
"Điện thoại là điện thoại, thư là thư. A, đúng, lúc gửi thư nhớ kỹ vẫn phải gửi
qua bưu điện của Nguyên lý Thần Giáo."
"Vâng, thiếu gia, tôi biết như vậy thì tốt hơn, không dễ bị mất bưu kiện "
"Không, là bởi vì được miễn phí."
Karen bưng ly nước lên lầu, lầu trên lầu dưới đều có phòng tắm riêng, Karen
trước tiên tắm rửa một cái, đổi một bộ đồ ngủ đi vào phòng ngủ, nằm xuống
giường.
Lúc này, Pall đang nằm trên bệ cửa sổ phòng ngủ, nơi đó có một cái đệm
chuyên dùng cho chó mèo.
Đương nhiên, Kim Mao cũng có một cái đệm cỡ lớn hơn, đặt trong góc tường.
Trong phòng không có hệ thống sưởi dưới sàn, nhưng vẫn có hệ thống sưởi, chỉ
là bởi vì vừa mới làm xong thủ tục sang tên tài sản, rất nhiều những thủ tục
khác còn chưa kịp làm xong, hệ thống sưởi cũng chưa dùng được;
Bất đắc dĩ là, nhà sát vách cũng không có mở hệ thống sưởi, muốn dùng ké
cũng không được.
Karen nằm trong ổ chăn chợt nhớ tới việc mang tờ báo lên theo, nhưng anh lại
không muốn xuống giường, cho nên, anh giang hai tay ra.
Kim Mao ngồi dậy từ trong ổ của mình, trước tiên nhảy dựng lên mở cửa phòng
ngủ ra rồi chạy ra ngoài, không bao lâu thì ngậm ba tờ báo quay trở về.
Karen nhận lấy, cầm lấy một tờ« nhật báo Wien », hai tờ còn lại là « tài chính và
kinh tế Wien » và « Chuyện kể Wien » tạm thời bị anh đặt lên trên tủ đầu
giường.
Kim Mao giao báo xong lại leo lên hộc tủ, móng vuốt nhô ra, ấn xuống công tắc
bật radio, sau đó lại bắt đầu cẩn thận từng li từng tí xoay tròn cái nút dò, cuối
cùng mở đến « Tin tức thời sự Wien », lúc này đang phát bản tin buổi chiều.
"Làm rất tốt, Kevin."
Kim Mao nhận được sự khích lệ, hài lòng nằm vào lại ổ chó.
Mà Pall vốn dĩ đang nằm ở bệ cửa sổ thì lúc này lại nhảy xuống, đi tới trên
giường, yên lặng đi qua cái chăn của Karen, vừa đi vừa còn nghiêng mắt nhìn
lướt qua Kim Mao;
"Karen, tôi lạnh."
Nói xong thì Pall chui vào bên trong ổ chăn của Karen.
Karen ngược lại cũng không nhấc Pall ra ngoài, bởi vì ở trong phòng thật sự khá
lạnh, trong nhận thức cố định của mọi người, chó thì da dày thịt béo, mèo thì
tương đối mảnh mai.
Báo chí và phát thanh là hai vật dẫn chủ yếu của truyền thông trong thời đại
này, Karen nằm ở trên giường vừa đọc báo vừa nghe tin tức phát thanh.