ở trong cửa, bên nào là phía ngoài cửa, nhìn thì có lẽ là một việc rất đơn giản,
nhưng nếu như suy nghĩ kỹ càng thì vấn đề vốn có vẻ rất đơn giản này sẽ biến
thành vấn đề mang tính triết lý hoặc thậm chí là vấn đề về thần học.
Trong lòng Karen cũng không chế nhạo cô bé này rằng bản thân cô đang ở trong
cổng nhưng lại không tự nhận thức được, mà cho cho rằng mình mới là người đi
ra từ trong cánh cổng.
Bởi vì sau khi bước vào Cánh Cổng Luân Hồi này, Karen rõ ràng cảm giác
được, dự tính ban đầu của Thần Luân Hồi lúc xây dựng Cánh Cổng này năm
xưa cũng không phải là muốn xây dựng một cái phòng chứa đồ để cất giữ linh
hồn.
Thật ra là trái lại,
Thần Luân Hồi muốn xem thế giới nguyên bản là một cái phòng chứa đồ, thu
thập linh hồn từ trong thế giới này sau đó lại đưa vào trong Cổng.
Cho nên, đối với ở "Trong Cổng" mà nói, phía "Ngoài Cổng" trái lại càng giống
như một nhà kho để chứa vật tư, hoặc có thể gọi là vườn trái cây.
Karen bắt đầu dùng sức mạnh linh hồn để tiến hành giao tiếp, đây vốn là một
việc vô cùng phí sức, nếu hai người muốn dùng linh hồn để giao tiếp thì cần
phải xây dựng một con đường liên lạc, vì ổn định thì thường cần dùng trận pháp
làm phụ trợ, nhưng ở nơi này không cần, bởi vì ngươi chỉ cần dùng linh hồn để
truyền đi tin tức, đối với bọn người trước mắt, ngươi chính là đang nói chuyện.
"Chúng ta vừa đến nơi đây, hiện tại, ta muốn biết mục đích của các ngươi."
Ông lão lập tức cung kính nói "Cả thôn của chúng tôi đến đây là để đón tiếp các
ngài Điềm Lành, các ngài là phúc lợi của toàn thôn chúng tôi, là hi vọng để
phục hưng cả thôn nhỏ này, chúng tôi sẽ sắp xếp và đáp ứng tất cả nhu cầu cho
chuyến hành trình phía trước của các ngài, chỉ cần là việc chúng tôi có thể làm
được."
"Tất cả nhu cầu."
"Đúng vậy, nếu như là rất lâu trước đây, khi thôn làng nhỏ này vẫn còn là một
thành trấn lớn, chắc hẳn phải là do ngài thành chủ ra để đón tiếp các ngài Điềm
Lành, nhưng bây giờ, chúng ta đã xuống dốc, cho nên chúng ta lại trợ giúp các
ngài tiến về thành trấn lớn, sau đó nhận được phần thưởng từ thành chủ, để xây
dựng và kiến thiết ngôi làng này."
Karen đã hiểu ra rồi;
Ông lão gọi mình là Điềm Lành, cái này phù hợp với tin tình báo mình nhận
được từ chỗ Kevin, các thế lực lớn bên trong Cánh Cổng Luân Hồi, xem những
người vào đây thí luyện là những vật chứa có thể đưa họ ra ngoài, đây là cơ hội
thuộc về bọn họ, không, là cơ hội lớn bằng trời!
Vào thời kỳ cường thịnh lúc trước của cái thôn này, vị thành chủ kia là có thể
trực tiếp tự mình "Hưởng dụng" điềm lành, hoặc là bản thân thành chủ, hoặc là
con cháu dòng chính thành chủ, có thể có được cơ hội cùng rời khỏi nơi này với
người thí luyện.
Nhưng khi cái thế lực này sa sút xuống, cho dù bọn họ có nguyện ý "Hưởng
dụng", đám người Karen cũng không có khả năng lựa chọn cùng ký kết khế ước
linh hồn cùng với bọn họ.
Đây là một quá trình lựa chọn lẫn nhau, mặc dù có khả năng ép mua ép bán.
Ví như một ít linh hồn mạnh mẽ bên trong Cổng muốn giành lấy cơ hội đi ra
bên ngoài, hắn sẽ "Chiếm lấy" một người tham gia thí luyện, sau đó cùng người
này đi ra ngoài.
Vào lúc này, người tham gia thí luyện là bên phía yếu hơn, như vậy hắn cũng
không có sự lựa chọn khác, hắn sẽ trở thành điềm lành bày sẵn ở trên kệ, không,
là phần thưởng mới đúng.
Cũng có một loại tình huống khác, đó chính là người tham gia thí luyện nắm giữ
quyền lựa chọn nhất định, sau khi chọn được linh hồn phù hợp để ký kết khế
ước cùng với mình, có thể bổ sung và nâng cao năng lực của mình.
Nhưng mặc kệ là loại nào tình huống nào đi chăng nữa đều sẽ không xuất hiện
loại hình thức ký kết khế ước để "Giúp đỡ người nghèo".
Nếu cùng ký kết khế ước với loại linh hồn nhỏ yếu như thế này, thật sự là uổng
phí công sức giành lấy tư cách đi vào trong Cổng, phần lớn người tham gia thí
luyện càng nguyện ý bị linh hồn cường đại lựa chọn cho dù bản thân sẽ bị ảnh
hưởng bởi chúng.
Dù gì thì những người có thể đi vào trong Cánh Cổng Luân Hồi, đều là người
trẻ tuổi ưu tú trong cùng thế hệ của các Thần Giáo, giống như Balart đã từng nói
trong lớp học, chờ đến khi mọi người ra khỏi Cổng, thần giáo sẽ giúp các ngươi
"Đàm phán" cùng với linh hồn mà các ngươi dẫn ra ngoài, thậm chí còn có thể
giúp ngươi phong ấn chúng.
Cũng rất hiển nhiên rằng ông lão trước mặt cũng rất rõ ràng điều này, cho nên
mục đích ban đầu của ông ta đúng là xem thôn nhỏ của mình như một điểm dịch
trạm, hộ tống nhóm người “Điềm Lành” đi về phía thành trấn lớn để nhận được
ban thưởng, xem bản thân thành một phe môi giới trung gian kiếm tiền hoa
hồng.
Bởi vì nhóm Điềm Lành này sau đó sẽ đến thành trấn nào thì đây là việc mà bọn
họ có thể ảnh hưởng đến, cho dù không thể ảnh hưởng, mặc kệ là đưa đến nơi
nào, ở đó cũng sẽ có phần thưởng.
Mỗi mười năm Cánh Cổng Luân Hồi mở ra một lần, đã đủ để hình thành dây
chuyền từ trên xuống dưới như thế này.
Trừ việc đó ra, Karen còn xác định một điều, đó chính là loại đồng cỏ giống như
dùng để chăn nuôi gia súc kia, cũng chính là tế đàn ở trong miệng ông lão, ở thế
giới bên trong của Cánh Cổng Luân Hồi, chắc hẳn có rất nhiều, mà người tham
gia thí luyện xuất hiện ở nơi nào thì cũng không xác định.
Cái này mới có thể xuất hiện tình huống cái thôn nhỏ này bảo vệ khu vực tế đàn
của Karen mấy thế hệ cũng không gặp được “Điềm lành”.
"Ta đã biết, hai người các ngươi chờ ta ở đây một lúc, ta dẫn theo người của ta
tới đây tụ họp, mặt khác, để những người ở phía sau kia quay về trong làng hết
đi."
"Vâng, thưa ngài Điềm Lành, tuân theo sự phân phó của ngài."
Karen bắt đầu trở về, thông qua sự tiếp xúc lúc nãy, anh có thể cảm giác được
thế giới trong Cổng là có trật tự của riêng nó, cũng không phải chỉ có sự hỗn
loạn, cái này ở một mức độ nào đó cũng đã hạ thấp mức độ nguy hiểm của cuộc
thí luyện này.
Nhưng mà Karen cũng hiểu rõ một điều, cảm giác này cũng chỉ là bởi vì chính
mình mới vừa bước vào nơi này, còn ở khu vực ngoài rìa, còn chưa đi sâu vào
bên trong.
Chờ đến khi tiếp tục đi vào bên trong, lúc bắt đầu xuất phát tiến đến các thành
trấn, mọi việc chắn chắn sẽ trở nên khác biệt.