"Nếu không thì sao, ta cố ý đến nhà cấp trên của ta để dùng cơm trưa sao?"
"Ta đang cảm thấy như vậy."
"Vậy để ta kể cho ngài chuyện xảy ra trước đó."
"Không cần câu nệ như vậy, ta sẽ không nghi ngờ ngươi và vị hôn thê của ta có
chuyện gì, ta tin tưởng vào gu của ngươi."
"Lời này của ngài, để cho ta không biết nên tiếp lời như thế nào."
"Bữa tối để ta đi cùng với ngươi."
"Nếu chỉ vì ta mà nói, hình như cũng không cần ngài đi, cho nên, là vì cô ta mà
tới sao, lo lắng rằng Phái học viện sau khi để cô ta nhường đường cho ta, thì sẽ
ghẻ lạnh cô ta, ngài đến là giúp cô ta chống lưng à?"
"Ta rất muốn phủ nhận, nhưng lời ngươi nói đúng là sự thật, rốt cuộc bất kể như
thế nào, cô ấy cũng là vợ của ta, cũng không thể để cô ta ở bên ngoài mất mặt,
đó cũng là biến tướng làm ta mất mặt."
"Còn làm con cái của ngài mất mặt nhỉ."
Marvalho nghe vậy, cánh tay trực tiếp ghìm chặt bả vai Karen: “Ha ha, ta biết
cậu rất vội vàng muốn để ta sinh con!"
"Đúng, không sai." Karen không chỉ không có phủ nhận, còn tiếp tục nói, "Ta
còn muốn chọn kiểu dáng ống tiêm giúp cho ngài."
"Ta sẽ dựa theo lời ngươi nói mà làm, cuộc sống trước kia ta không được chọn,
nhưng ta hi vọng cuộc sống sau này của ta, ngoại trừ làm "Pho tượng" hoặc là
làm "Linh vật" ra, có thể tăng thêm một chút mùi vị cuộc sống, ngươi cảm thấy
thế nào, Karen?"
"Có vài phương diện ta không cách nào cảm thấy đồng cảm với ngài được,
Marvalho."
"Ta biết, ai, ngươi vĩnh viễn không có cách nào trực tiếp cảm nhận được sự
buồn khổ của người làm Thần tử như ta."
"Đúng vậy, ta cực kỳ hâm mộ cuộc sống giống như ngài vậy."
"Nhưng mà ngươi thật sự phải vào lớp học đấy à?"
"Sao lại không?"
"Học cái gì?"
"Nhận biết và phán định Tà Giáo."
"Phái thuộc hạ của ngươi mời thầy giáo ăn một bữa cơm đi, rồi đi ký tên là
được, hoặc là trực tiếp tìm Phó hiệu trưởng thăm hỏi, những thần quan cao cấp
kia đến để kiếm một cái giấy tốt nghiệp cũng làm như vậy."
"Như thế cũng không ý nghĩa, đã có cơ hội này, thì nên nghe giảng nhiều một
chút, có thể học được nhiều ít liền học được bao nhiêu."
"Được thôi, tùy ngươi, ta trở về, tối gặp."
"Tối gặp."
"Có lẽ cũng không đợi được tới buổi tối, ta sợ sau khi trở về ta không ngồi
chung với cô ta được quá ba phút đầu."
"Vậy thì ngài phải kiên trì rèn luyện."
"Ha ha, để xem trước đã, nếu thực sự không được thì ta sẽ đi tìm ngươi, trong
trường học có một nhà ăn tư nhân, ta dẫn ngươi đi uống rượu.
"Ta muốn học tập cho giỏi."
"Đãi ngộ thân phận của ta có thể chọn những món ăn rất đắt tiền đấy, những
Hiệu trưởng và Phó hiệu trưởng kia cũng không tư cách chọn đâu."
"Tự ngài đi thôi, đừng quấy rầy ta lên lớp."
"Còn là bạn bè hay không thế? Có phải là bạn bè hay không? Ta dùng ống tiêm
đến cùng là vì ai, ta sinh con là vì ai? Ai là người hi vọng trông thấy vợ ta mang
thai nhất?"
"Đầu óc của ngài bây giờ có phải có vấn đề rồi không?"
"A, ta cho ngươi biết, Karen, muốn thăng chức, muốn sớm làm Trưởng khu thì
trong khoảng thời gian này phải giúp ta cho tốt, để cho tâm trạng của ta vui vẻ
một chút, nếu không ta sẽ đi đóng cửa bế quan, bảo với phía ngoài rằng ta tiếp
nhận được ký ức truyền thừa mới, ta để ngươi không thể lên chức Trưởng khu."
"Ngài là đang thấy căng thẳng sao? "
"Cái gì?"
"Ta có cảm giác giống như đợi chút nữa ngài sẽ phải quay về gặp hổ, ngài sợ cô
ta đến thế à?"
"A, buồn cười, ta nào sẽ sợ ai? Sợ một Trưởng khu sao?"
"Có phải ngài có chút thích cô ta rồi không? Nhất là với cái tâm tình này thì
nghe mùi có chút không giống."
"Ngươi là đang tung tin đồn nhảm! Ngươi nói bậy! "
"Được rồi, ngài về với Trưởng khu đi, đừng có tiễn nữa, ra khỏi ký túc xá lại
phải có người hành lễ với ngài."
Karen đi vào phòng học, mặc dù nấu cơm rồi lại ăn cơm trong nhà Sidrod,
nhưng bây giờ cho tới giờ vào học buổi chiều thì còn sớm, cái lớp “Nhận biết và
phán định Tà Giáo” này, vẫn ở trong một giảng đường, mà càng lớn hơn, cũng
có khả năng chứa nhiều người hơn.
Giống như cũ, Karen lựa chọn vị trí cuối cùng trong góc, vừa ngồi xuống, đã
phát hiện trong ngăn bàn chỗ ngồi có đặt một chồng sách, trong mấy cái ngăn
bàn bên cạnh cũng giống như vậy, hẳn là có học sinh xem nơi này như phòng tự
học, bởi vì tần suất sử dụng của giảng đường cũng không cao, mà trong thư viện
thì chỗ ngồi tranh giành rất dữ dội.
Karen trông thấy bên trong có một cuốn “Tổng hợp trận pháp cao đẳng”, do dự
một chút, vẫn đưa tay lấy ra.
Đây là sách giáo khoa, cũng không phải nhật ký, lật qua xem cũng không có gì
tội lỗi.
Lật đến tờ thứ nhất, đã nhìn thấy một hàng chữ: "Mẹ nó chứ, ta vì sao lại chọn
nó làm môn tự chọn!"
Đằng sau là liên tiếp những dấu chấm than.
Xem ra, cái quyển sách này quả thật làm cho học sinh cực kỳ đau đầu.
Karen quét mắt nhìn xem mục lục một, phát hiện trong nội dung trong mục lục
chỉ là cơ sở, lại lật thêm một hồi, ra kết luận, quyển “cao đẳng” này đối với anh
mà nói, càng giống như là sách vở phổ cập kiến thức.
Cái này cũng không có gì kỳ lạ, từ lúc Karen tiếp xúc với trận pháp đến này,
từng được ba vị thầy trận pháp chỉ điểm, một vị là ông Hoven, một vị là Piro,
một vị là ông ngoại Deron.
Trong ba người, trình độ thấp nhất ông ngoại, ít nhiều gì cũng là Chủ giáo phụ
trách Bộ trận pháp của đại khu.
Mà học sinh ở đây, sau khi học xong còn phải phân phối đến các cương vị để
tiến hành thực tập công việc, sau khi chuyển sang chính thức còn phải tìm tòi
từng bước một, mới có thể trở thành thần quan mặc thần bào có ký hiệu Trận
pháp sư trước ngực như trong nhận thức của Karen, hơn nữa còn phải làm trợ
thủ lo mấy việc râu ria.