trở về, ai.
Cho dù là sau khi trở về, cũng không trò chuyện với ông ấy bao nhiêu, bây giờ
có thời gian, biết nên làm gì, ông ấy lại luôn nhắm chặt hai mắt, không cách nào
để đáp lời lại chú."
"Chú, ông nội sẽ không trách chú, ông nội vẫn luôn ủng hộ con cái của mình tự
lựa chọn cuộc đời, mặc kệ là kết quả như thế nào, ông nội vẫn luôn nghĩ rất
thoáng, bởi vì trải nghiệm và vốn sống là một phần trên đường đời."
Con trai thứ hai của mình đầu tư cổ phiếu thua sạch gia sản, con gái út của mình
ly hôn dẫn theo cháu ngoại về nhà; nói thật, việc này đối với ông nội của mình...
vốn cũng chẳng phải là chuyện gì đáng nhắc đến.
"Được rồi, chú của cháu còn chưa đến nỗi cần cháu phải dỗ dành, cháu sống ở
ngoài phải biết tự chăm sóc bản thân, cháu có biết không?"
"Chú cũng vậy."
Thím Mary và cô Winnie không ở nhà, Karen và chú Mason lại trò chuyện một
hồi rồi cúp máy.
"Trong nhà vẫn khỏe chứ?" Pall đã lau khô lông bước vào trong phòng đọc sách
hỏi.
"Trong nhà đều rất tốt, những ngày này chú Mason đều sẽ đẩy ông nội ra ngoài
tản bộ trò chuyện tắm nắng, chú ấy nói có chút hối hận vì trước đây không làm
thế."
"Ha ha." Pall trực tiếp cười ra tiếng, "Mason đang chơi cái trò tự cảm động bản
thân đấy à, nói cứ như rằng trước lúc Dis không mê man thì nó dám cùng trò
chuyện tán gẫu với Dis, lần nào nhìn thấy chẳng phải giống hệt như chuột thấy
mèo mà sợ muốn chết.
Mary và Winnie cũng thế, dù cùng sống một nhà nhiều năm như vậy, nhưng
mỗi lần nhìn thấy Dis đều sẽ run."
"Giống như thật sự là vậy." Karen gượng cười, "Cô quả thật làm cho không khí
bi thương vừa xuất hiện trong lòng của tôi bỗng chẳng còn gì."
"Đó là bởi vì các người còn trẻ." Pall nhảy lên bàn đọc sách, "Bởi vì ta đã sống
được lâu, cho nên ta đã trải qua việc trưởng bối của mình chết đi, cũng trải qua
lúc hậu bối của mình chết đi."
"Được rồi." Karen đưa tay sờ sờ lên đầu Pall.
"Sữa tắm mới đấy, mẹ Ashley điều chế cho ta, mùi có dễ ngửi không?"
"Dễ ngửi."
"Cô nghỉ ngơi sớm một chút đi, nhìn cô có vẻ rất mệt mỏi."
"Ừm, là cần ngủ một giấc để điều chỉnh trạng thái, cũng muốn điều chỉnh đồng
hồ sinh học lại."
Buổi sáng tỉnh dậy từ giấc ngủ thì đã tám giờ, một giấc ngủ này ngủ rất ngon,
sau khi vào phòng tắm rửa mặt, Karen đi vào phòng bếp, Healy đã chuẩn bị sẵn
cho mình một tô mì.
Sau khi ăn mì xong, Karen dự định xuất phát đi trang viên Ellen, nhưng mà
cũng không nhìn thấy bóng dáng của Pall hay là Kevin ở trong sân.
"Thiếu gia, buổi sáng tiểu thư Pall đã đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài, cùng ai?"
"Cùng một người tôi chưa từng gặp, tên là Wilker; tiểu thư Pall bảo tôi chuyển
lời cho ngài, cô ấy sẽ không cùng ngài trở về, cô ấy nói muốn đi đến một cửa
hàng phiếu điểm."
Cùng với Wilker đến cửa hàng phiếu điểm?
Đây là xem người mới như dê để cạo lông à?
"Healy, ta phải ra ngoài một chuyến, đêm nay không trở về."
"Được rồi, thiếu gia, ngài lên đường cẩn thận."
lúc này, điện thoại trong phòng sách vang lên, Alfred không ở nhà, do dự một
chút, Karen vẫn bước vào trong phòng sách để bắt máy, bên kia đầu dây điện
thoại truyền đến âm thanh của Neo.
"Karen có ở nhà không?"
"Là tôi đây, chủ nhiệm."
"Cám ơn trời đất, cậu vẫn còn chưa đi gặp vị hôn thê."
Karen thở dài, nói: "Tôi đã bắt đầu cảm thấy có chút hối hận khi nhận cú điện
thoại này."
"Ha ha, không còn cách nào khác, công việc quan trọng, khi phụ nữ hỏi cậu
công việc quan trọng hay cô ta quan trọng hơn, thật ra thì đáp án vĩnh viễn duy
nhất, đó chính là công việc."
Karen rất muốn phản bác Neo một chút, nhưng vẫn từ bỏ, bởi vì Neo chỉ là
quấy rầy hành trình "Thăm người thân" của mình mà đùa một chút, mình phản
bác trở về sẽ tổn thương cảm tình.
Dù sao thì vợ của Neo, là bởi vì hắn ta làm việc chăm chỉ mà mất đi.
Bên đầu điện thoại bên kia, Neo cũng trầm mặc một chút.
Trong cuộc sống, có những vết thương, thật ra vẫn luôn không khép lại, sau đó
trong lúc sinh hoạt kiểu gì cũng sẽ có lúc không để ý, mà chạm phải nó.
"Chủ nhiệm, bây giờ các người còn đang ở cao ốc của tổng bộ à?"
"Không, bây giờ chúng ta đang ở trong một buồng điện thoại trên đại lộ Kim
Kết, ta cảm thấy việc thả quạ đen truyền tin cho cậu có chút chậm, nên muốn
thử trực tiếp gọi điện thoại về Nhà Tang Lễ cho cậu."
"Nơi đó rất xa..."
"Đúng vậy, thuộc về vùng ngoại thành, chúng ta phát hiện một rạp chiếu phim ở
chỗ này, ha ha, bên trong có vài thứ khá thú vị, ta chỉ có thể nói, cái tên Vicole
kia, nhà hắn chơi rất lớn đấy."
"Các người đã điều tra có kết quả rồi? Nhanh như vậy sao?"
Chiều hôm qua mình mới nói cho Neo về mục tiêu điều tra, buổi sáng hôm nay
thì hắn đã điều tra ra được thứ gì rồi?
Mà tất nhiên là thứ rất quan trọng, nếu không thì Neo cũng sẽ không thông báo
cho mình vào ngay lúc này.
"Cái người hầu nam kia của cậu, à, là Alfred, ta để cho hắn ta đi theo dõi Vicole
trước, kết quả rạng sáng thì Aflred đã theo chân Vicole đi đến cái rap chiếu
phim kia, sự việc cũng chỉ đơn giản như vậy, bởi vì Vicole vốn cũng chẳng che
giấu gì cả, hắn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người tới theo dõi hắn."
"Cái rap chiếu phim kia, có vấn đề gì sao?"
"Rạp chiếu phim chỉ là cái vỏ ngụy trang, tác dụng thật sự của nó là một nơi
hiến tế chuyển dịch, cậu có thể đi đến đó để bán ra năng lượng linh tính và năng
lượng linh hồn, sau đó bọn họ sẽ trả phiếu điểm làm thù lao cho cậu; đương
nhiên, cậu cũng có thể đến đó để tiến hành mua sắm, nếu như cậu có cần.
Có chút giống như hiến máu trong xã hội hiện thực, a không, là bán máu."
"Chủ nhiệm, tại sao ngài lại quen thuộc với nơi này như vậy thế?"
"A, con người mà, có đôi khi khó tránh khỏi đôi lúc tài chính hơi kẹt, cậu hiểu
đấy."
"Ha ha." Karen có chút bất đắc dĩ, "Vicole đến đó là để tiến hành mua sắm gì
à?"
Hắn không có khả năng đi "Bán máu", dù sao thì cho dù danh tiếng của nhà
Naton trong giới Chủ giáo của đại khu thành phố York không được tốt lắm,
nhưng nội tình của gia tộc vẫn là rất hùng hậu.
"Bây giờ ta đang hoài nghi, cái chỗ này không phải chỉ đơn giản là chợ đen theo
hình thức “máy xay thịt”, nó sẽ có càng thêm nhiều hình thức dịch vụ khác."
"Dịch vụ thêm?