nháy mắt ra dấu.
Cisa không biết Verden muốn làm gì, nhưng hắn vẫn là đi theo Verden mà rời
khỏi.
Mọi hành động của nhân vật lớn như bọn hắn đều sẽ bị người bên ngoài nhìn ở
trong mắt, mà thân phận của Verden lại đủ đặc thù, tất nhiên sẽ càng mẫn cảm
và dễ bị chú ý.
Cũng chỉ có rời đi cùng với Cisa thì mới thích hợp, hẳn là đi thương lượng việc
thuê Thần khí.
Sau khi đi ra ngoài, Cisa hỏi: “Có chuyện gì xảy ra rồi?”
Rốt cuộc là chuyện nghiêm trọng gì cần tự hắn phối hợp Người Cầm Roi biểu
diễn?
Verden thở dài: “Ta còn không biết, thuộc hạ đến tìm ta.”
Cisa nhíu mày, thuộc hạ tìm ngươi, ngươi còn phải phối hợp như thế này?
“Thuộc hạ của ngươi có phải gọi là tiểu…không?”
Tên của vị kia, là Cisa không dám nói ra.
“Ha ha ha.” Verden cười, “Chả lẽ không phải sao.”
“Vậy ta ở chỗ này uống trà chờ ngươi cùng trở về.”
“Được rồi.”
“Nhanh một chút, khâu quan trọng nhất sắp bắt đầu.”
“Ta biết.”
Verden đi ra ngoài.
Con mắt Cisa chớp chớp, bên trong hốc mắt của hắn có gắn một thứ đặc biệt,
khiến cho ánh mắt của hắn không chỉ có thể nhìn xuyên thấu, hơn nữa còn có
thể chuyển hướng, sau đó hắn thấy được cảnh Verden lên xe ngựa tiếp đó,
không tự giác chép miệng một cái:
“Hôm nay, thật đúng là để cho ta mở rộng tầm mắt.”
...
Verden đi đến trước xe ngựa, Karen không có xuống xe nghênh đón.
Theo lý thuyết thì vì vậy hắn phải nên tức giận, đây cũng quá không phù hợp
quy củ.
Nhưng Verden không tìm thấy điểm nào để nổi cơn giận, một mặt là hắn biết rõ
Karen chắc chắn đã điều tra ra một việc gì đó rất quan trọng, một mặt khác thì
là hắn đã sớm “Thấy rõ thân phận thật” của Karen.
Cửa xe mở ra, Verden bước lên xe ngựa, cửa xe đóng vào, trận pháp kết giới
ngăn cách trên xe cũng được vận hành.
Ở trong xe ngựa chỉ có Karen và Verden ngồi đối mặt nhau, Pall, Kevin và
Connor xuống xe trước.
Karen móc bức tranh kia ra từ trong ống tay áo thần bào, đưa cho Verden.
Sau khi Verden xem xét nội dung thì trong lòng chấn động, vốn hắn đã sớm học
được cách che giấu và kiềm chế tâm tình của mình…nhưng mà vì cố ý phản hồi
lại cho Karen thì hắn vẫn lộ ra một chút kinh ngạc.
“Người Cầm Roi, cứ điểm Ogurev không phải mất kiểm soát, mà là cảm ứng
được Ogurev trở về, ta đã ra lệnh phong tỏa cứ điểm, bao quát cả nhân viên
đang điều tra ở đó của chúng ta, tất cả mọi người không được liên lạc với bên
ngoài và càng không cho phép ra vào.”
Verden nhẹ gật đầu, hỏi: “Bọn hắn đều nhìn thấy cảnh này rồi sao?”
Thần chi nhánh nhà mình được Cây Sinh Mệnh uỷ thác làm người dẫn đường,
mang theo một đám Thần linh lên đường trở về.
Karen lắc đầu, nói: “Bọn hắn nhìn thấy rất mơ hồ thậm chí không cách nào
phân biệt ra Ogurev, bức tranh này, là chính ta nhìn thấy, bởi vì ta có chút đặc
thù.”
Nói vậy cũng như để lộ bí mật của mình ra trước mặt Verden, giống như rót
xăng vào rồi còn nhảy múa quanh đống lửa.
Dù vậy thì Karen có cảm giác rằng Verden sẽ giúp mình che giấu.
“Ừm, ta đã biết, mỗi người đều có bí mật của mình, chuyện này rất bình thường,
chỉ cần công tâm vì Trật Tự là được rồi.”
Đây xem như là lời hứa hẹn của cấp trên, hắn sẽ không truy đến cùng, ý ngầm
là cũng sẽ không để người ngoài tiếp tục truy cứu.
Nhưng mà dưới mắt, chuyện này ngược lại là chuyện nhỏ.
Verden cau mày, dựa người vào trên ghế ngồi, trong tay tiếp tục giơ bức tranh
này, chìm vào trầm tư.
Karen hỏi: “Ngài có biết sứ mệnh của cứ điểm Ogurev không?”
“Biết.”
Verden trả lời một câu cực kỳ nhẹ nhàng.
Karen không nói gì nữa.
Sau một lát, Verden hỏi: “Ngươi biết không?”
Karen lập tức ý thức được Verden không phải hỏi sứ mệnh của cứ điểm Ogurev,
mà là…chuyện Ogurev trở về.
“Ta… không biết, không có đoán trước được.”
“Nha.”
Verden yên lặng lấy một chùm nho nhỏ ra từ trong tay áo thần bào, thứ này là
do Dinah cầm vào lúc trước rồi đưa cho đám người ngồi cùng với Đại tế tự
trong kết giới, Dinah còn ra sức giới thiệu đây là đặc sản mới của thành phố
York, do Bộ trưởng Karen của Đoàn Roi Kỷ Luật mang đến cho mọi người nếm
thử.
Vào ngay lúc đó Dinah rất giống người vợ đang ra sức chào hàng cho vườn trái
cây bị ế của chồng mình.
Creed còn cố ý trêu chọc một câu: Dinah, quan hệ giữa cháu và Karen là như
thế nào?
Chuyện Đại tế tự từng muốn gả Dinah tự nhiên không gạt được bọn hắn, mặc
dù chuyện này cuối cùng vì Verden khuyên can mà bỏ ngang, nhưng cũng
không ảnh hưởng đến những người thân cận đem ra trêu ghẹo.
Nhưng mà quả thật Dinah cũng đã chín chắn hơn, cô chỉ là cực kỳ kiêu ngạo
nói: Karen là quân đoàn trưởng của ta.
Tất cả mọi người ở đó lúc ấy, bao gồm cả Đại tế tự có lẽ đều cảm thấy đây là
một khúc nhạc dạo ngắn thú vị mà thôi;
Chỉ có Verden nhạy cảm phát giác được đằng sau hành động này chắc chắn có
thâm ý xa hơn, ở nơi cấp cao như vậy đã từng nghe nói có ai đến tham gia còn
tự mang theo đặc sản không?
Mà chuyện này còn là do Karen làm.
Nhưng ngay cả Verden cũng không ngờ tới trọng điểm lại ở đây.
Người Cầm Roi ngắt một quả nho đưa vào miệng bên trong từ từ ăn, loại nho
này không hạt, ngay cả vỏ đều tan vào trong miệng, lúc ăn rất tiện lợi.
Sau khi ăn quả đầu tiên, Người Cầm Roi bắt đầu ăn quả thứ hai, quả thứ ba …
Rất hiển nhiên không phải là bởi vì Người Cầm Roi thấy khát nước nên mới ăn
nho;
Hắn đang dùng loại hành vi này để đặt câu hỏi cho Karen trong yên lặng:
“Ngươi bảo mình không dự tính trước được à?”