Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tí tách... Tí tách... Tí tách..."

Âm thanh nước nhỏ xuống quen thuộc, giống như là khúc nhạc dạo mãi mãi

cũng sẽ không thay đổi, lại giống như Nhà thôi miên đang cầm đồng hồ bỏ túi

mà lắc lư qua lại trước mặt của ngươi bảo ngươi nhìn chằm chằm vào nó, nếu

như ông ta nói cho ngươi thêm một câu "Bây giờ ngươi cảm giác rất mệt mỏi",

vậy thì gần như đã bổ sung thêm điểm cuối cùng vào trong tiến trình này.

Nhưng hết lần này tới lần khác có vài màn mở đầu là không cách nào tránh

khỏi, khi tiềm thức của ngươi nguyện ý tiếp nhận sự xuất hiện của nó, cho dù

lúc mở màn chỉ là một tiếng gào thét khàn cả cổ thì ngươi cũng có thể cảm thấy

nó bình thường.

Mở mắt ra,

Đây là một giấc mơ

Lưỡi Hái Chiến Tranh đang nằm ở trước mặt mình, khẽ nghiêng, cho dù đã gặp

nó rất nhiều lần, nhưng nó vẫn tạo cho mình một cảm giác ảo giác rằng một khi

nó rơi xuống sẽ chặt mình là đôi, thậm chí trong đầu của anh cũng đã mô phỏng

trước cảm giác khi máu thịt và xương cốt bị cắt rời ra.

Cúi đầu xuống, trước mặt vẫn là đầm nước dưới vực sâu kia.

"Tí tách... Tí tách..."

Không có nước nhỏ giọt xuống, nhưng trong đầm nước vẫn đang có gợn sóng

không ngừng xuất hiện theo tiết tấu.

Thời gian dần trôi qua, khuôn mặt phía dưới xuất hiện, Karen nhìn thấy, là mặt

của mình.

Mình và "Mình", dùng đầm nước làm ranh giới, nhìn nhau.

Một lát sau, dung mạo của mình bên trong đầm nước bắt đầu phát sinh sự thay

đổi, dần dần biến thành bộ dáng của ngài Pavaro.

Ông ta đang nhìn mình một cách vô cùng lạnh lùng, sau đó khuôn mặt trong

đầm nước từ từ phát sinh sự chuyển biến từ hai chiều sang ba chiều, hắn trồi

lên, hắn đứng lên, hắn đứng ở bên cạnh của Lưỡi Hái Chiến Tranh, cơ thể cùng

với Lưỡi Hái Chiến Tranh có hơi nghiên về phía trước một chút.

Hai ánh mắt vẫn còn tiếp tục đối mặt trong im lặng, Karen không nói gì, Pavaro

cũng không nói gì.

Cái giấc mơ này có chút khó hiểu, Karen hoàn toàn không rõ ràng nó cuối cùng

là đang muốn biểu đạt ý nghĩa gì, cũng không rõ ràng rằng trong nội tâm mình

khi tạo nên giấc mộng này cuối cùng là đang biểu đạt cảm giác gì.

Loại cảm giác này, giống như là đang tiến hành đọc hiểu một bài văn chương,

nhưng vẫn không có đầu mối.

Lúc này thì Lưỡi Hái Chiến Tranh bắt đầu "Lắc lư", nó thật ra cũng không nhúc

nhích, nhưng tựa như cũng đã thông báo trước cho mình, nó muốn chuyển

động.

Quả nhiên, sau đó một khắc thì Lưỡi Hái Chiến Tranh trượt về phía của Pavaro.

Mặt của ngài Pavaro, bị cắt xuống, sau đó gương mặt này bay tới hướng của

Karen.

Karen cũng không có ngăn cản, mặc cho gương mặt này cuối cùng dán lên trên

mặt của mình.

Dùng chiếc nhẫn đeo lên mặt nạ thuộc về ngài Pavaro đối với Karen mà nói,

sớm đã thành thói quen.

Đợi đến sau khi dán lên xong, Karen nhìn về phía trước, phát hiện không biết

lúc nào ngài Pavaro đã quỳ sát ở nơi đó, hai tay làm động tác nâng lên đưa tặng.

Một màn này giống nhau như đúc với động tác lúc ngài Pavaro triệt để tiêu tán

sau khi "Thức tỉnh".

Một đêm kia sau khi rời khỏi khu nhà xưởng của Zich, trong rừng, ngài Pavaro

tự mình xé rách da mặt của mình xuống, nâng lên đưa cho mình, bên trong có

sự tán thành với việc Karen nguyện ý trợ giúp ông ấy giải thoát những cô gái

đáng thương kia, cũng có sự áy náy khi nhờ Karen chăm sóc cho vợ và con gái

mình.

"Ừng ực... Ừng ực... Ừng ực..."

Dưới vực sâu mặt, truyền đến âm thanh sủi bọt khí.

Karen có một loại dự cảm, đó chính là luồng ý thức đáng sợ mà lúc trước đã

từng hô lên câu nói từ dưới đáy vực kia, giống như lại muốn thông qua dấu ấn

của Lưỡi Hái Chiến Tranh mà truyền tin tức đến cho mình.

Cái giấc mơ này cũng nên tỉnh rồi.

Buổi chiều mình còn phải đến buổi thẩm phán, lúc đầu trên người có vết thương

vừa xử lý xong, không thể lại tiếp xúc lung tung với những vật này.

Karen mở mắt ra,

Trời đã sáng.

Quay đầu nhìn thời gian một chút, đã một giờ chiều, khoảng cách đến lúc hội

thẩm phán bắt đầu còn có hơn một giờ nữa.

"Nguyên nhân hẳn là bởi vì hội thẩm phán, ta mơ đến ngài Pavaro, nhưng bởi vì

dấu ấn của Lưỡi Hái Chiến Tranh, dẫn đến một giấc mộng vốn nên bình thường

lại bị biến thành cảnh tượng như thế này."

Karen nhìn về cái dấu ấn của Lưỡi Hái Chiến Tranh mà khi trước Marvalho

giúp mình đánh dấu xuống, anh bây giờ mới rõ ràng, cái dấu ấn này ngoại trừ có

thể giúp mình khi triệu hồi ra Pháo Đài Hắc Ngục thì nhận được Thần khí Lưỡi

Hái Chiến Tranh giúp sức ra, tác dụng phụ của nó, không chỉ riêng một cơn ác

mộng như thế này;

Sự tồn tại của nó, gần như bóp méo giấc mơ của mình.

Nói một cách phóng đại hơn, nếu như mình nằm mộng xuân, có lẽ lúc giấc

mộng xuân phát sinh, cảnh tượng không thể nào là đang trên chiếc giường lớn

ấm áp, mà là nằm từ dưới đầm nước bị Lưỡi Hái Chiến Tranh nhìn chằm chằm

vào, đây quả thực còn kinh khủng hơn bị máy quay chỉ thẳng vào mặt.

Hoặc là tự mình mơ một giấc mộng bình thường, ví như ăn kẹo, ăn kem, thậm

chí là ăn kẹo hồ lô, thì cảnh tượng của vực thẳm và cái Lưỡi Hái Chiến Tranh

kia, vẫn sẽ xuất hiện như cũ.

Nhưng mà trên mu bàn tay của Muri cũng có cái dấu ấn này, nhưng cậu ta có vẻ

cũng không gặp phải vấn đề này.

Cho nên, là bởi vì sự đặc thù của mình, dẫn đến mình quá nhạy cảm?

Karen lắc đầu, về sau nếu có cơ hội, vẫn phải nghĩ biện pháp xử lý xong chuyện

này, anh không hi vọng thứ tồn tại trên người mình hạn chế và ảnh hưởng mình

một cách chủ quan.

Cơn nghiện kia là một thứ ngoại lệ, bởi vì nó như một cơn bệnh mãn tính mà

mình đang mắc phải;

Nhưng chuyện này hoàn toàn là có quan hệ với dấu ấn của Lưỡi Hái Chiến

Tranh, nhưng giải quyết như thế nào, trước mắt còn không manh mối.

Giải trừ quan hệ sao?

Tìm Marvalho ngược lại là có thể làm được, nhưng Karen cũng có chút không

nỡ, bởi vì sau khi giải trừ dấu ấn thì Pháo Đài Hắc Ngục sẽ trở nên vô dụng.

Trật Tự hóa nó sao?

Tiến hành Trật Tự hóa một món Thần Khí hoàn chỉnh lại được Trật Tự Thần

Giáo trông coi để biến thành của mình... Điên rồi à!

"Ai."

Thở dài, Karen đi vào phòng tắm, dùng ý thức tiến hành điều khiển, rất nhanh

thì nhiệt độ nước cùng với tốc độ chảy thích hợp nhất đã xuất hiện.

Vào lúc này thì cảm giác mất mát bởi vì giấc mộng bị bóp méo trong nháy mắt

được bổ sung, được lợi từ người khác, vĩnh viễn là một trong những suối nguồn

của niềm vui.

"Thiếu gia." âm thanh của Alfred vang lên từ phía bên ngoài: "Tôi lấy đến cho

ngài một bộ thần bào."

"Được rồi, đặt ở kia đi."

Sau khi rửa ráy sửa soạn xong hết, thay một bộ thần bào mới, Karen đi tới văn

phòng.

Thần bào đúng là mới, mình còn nhớ rõ lần thứ nhất đến cửa hàng phiếu điểm

để mua thần bào, viết viết vẽ vẽ ở trên cái danh sách kia, cân nhắc giá cả và

cách phối trí, còn lúc đến nhà Richard, vì lấy được một bộ thần bào mới của

Richard mà còn cảm thấy rất vui.

Đến bây giờ, mỗi lần góp mặt trong một sự kiện chính thức thì đều đổi một bộ

thần bào mới để mình.

Ừm, đây cũng không phải là Karen cố ý xa xỉ, mà là thần bào mặc dù phần lớn

có chức năng tự làm sạch, mà lại chắc chắn và bền bỉ hơn quần áo bình thường

rất nhiều, nhưng dù sao thì nó cũng không phải là áo giáp, cho dù là áo giáp thì

lúc chiến đấu sẽ còn để lại vết lõm không cách nào sửa chữa thì chớ nói chi là

thần bào.

Chỉ cần đánh nhau một trận, một bộ thần bào đã hư hỏng, cần phải mua mới.

"Alfred."

"Thiếu gia."

"Lần sau đến cửa hàng phiếu điểm thương lượng mua một ít thần bào về, dùng

khoản tiền trong tiểu đội, dựa theo kích thước của mỗi người, đều tiến hành đặt

làm trước, như vậy thì có thể dễ dàng trả giá hơn."

"Thiếu gia, thật ra thì phu nhân Đường Lệ vẫn luôn đưa thần bào đến cho ngài."

"Ừm?"

"Thuộc hạ ngay từ đầu tưởng rằng là do Richard tặng, cho nên không nhắc đến

với thiếu gia ngài, cũng là trước đó không lâu thăm dò hỏi thăm một chút, phát

hiện không phải là cậu ta, vậy cũng chỉ có thể là bà ngoại của ngài."

"Ừm, ta đã biết."

Lúc này, Wilker gõ cửa tiến vào: "Đội trưởng, chúng ta đều chuẩn bị xong."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK