Trả lời:
“Bởi vì trước hết phải dạy dỗ hắn, ngài mới tiện để trở về dạy dỗ cô ta.”
“Ta...”
Karen nói: “Ta giúp cô trút giận, cô lại để cho ta bị khinh bỉ ở trước mặt cô, đó
là cô sai.”
“Đúng và sai?”
“Đúng vậy, là đúng và sai.”
“Giữa vợ chồng, cũng có thể phân chia cái này sao?”
“Không thể phân chia là vấn đề của ngài, không phải vấn đề của đúng hay sai.”
“A a a a a......” Marvalho cười ra tiếng, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói với ta
về cái gì là trách nhiệm gia đình, nhưng ta không nghĩ tới ngươi lại nói ra mấy
lời ngây thơ như vậy, Karen à, ngươi thật là để ta bất ngờ đấy.”
“Trên bản chất là giống nhau, ngài hãy nghĩ xem, ta là vì cô, vì cái này gia đình
mà phải bỏ ra cái gì, ta có thể không cần cầu cô báo đáp lại tương đương, nhưng
ít nhất thì cô nên cho ta một cái khuôn mặt tươi cười.”
Lý luận chính xác tuyệt đối thường thường rất khó giải quyết vấn đề thực tế,
Karen ngược lại là cảm thấy, kiểu người thận trọng và cao quý từ trong tận
xương giống như Marvalho và kiểu người mê mang quan hệ thân thiết như
Trưởng khu, không thích hợp tiến hành khuyên bảo cái gì quá cao siêu;
Còn không bằng để bọn họ thực tế hoá quan hệ gia đình một chút, biến thành
quan hệ “dấu cộng và dấu bằng”, lấy mức độ cống hiến cho gia đình để phân
định đúng sai, dù sao cũng tốt hơn là không ngừng hao tổn mà tổn thương lẫn
nhau;
Hai con sóc chỉ biết tập trung tinh thần thu thập hạt dẻ để mang về nhà cất giữ,
bọn chúng thật ra cũng rất hạnh phúc.
Marvalho vén tay áo lên, chính hắn cũng không biết, rốt cuộc là đi đánh người
vì vợ của mình hay là vì nể mặt người bạn như Karen.
Gaspol thấy thế, hít sâu một hơi, nói:
“Thưa ngài Thần tử, xin ngài đừng làm loạn.”
Karen nghe vậy, đẩy Marvalho một cái,
Nói:
“Nghe không, nhanh đi đánh hắn đi, người ta đang hối ngài đấy.”
Marvalho hóa thân thành một làn khói đen, bay đi.
Ở đây, chỉ còn lại Karen và Gaspol đang đứng ven bờ hồ.
Hai người yên tĩnh chờ đợi một hồi;
Karen mở miệng nói: “Thưa ngài Trưởng khu, ta còn tưởng rằng ngài sẽ trách
cứ ta đã nhúng tay vào chuyện giữa hai vợ chồng ngài.”
Gaspol lắc đầu, nói: “Ta sẽ không, bởi vì ta biết cậu là có ý tốt.”
“Cho nên, ngài vì cái gì không thể để một mặt này của mình hướng về Thần tử
đây?”
Gaspol đáp lời: “Không biết vì cái gì, ta không cách nào làm được, ta cũng thừa
nhận, hôm nay ngài ấy tức giận, vấn đề là do ta, hôm nay ngài ấy đã chủ động
làm một vài việc, ta không nên đáp lại ngài ấy như thế.”
“Ta có một thuộc hạ cũng đã từng giống như vậy.”
Karen nghĩ tới Philomena.
Gaspol hỏi: “Vậy cô ta giải quyết vấn đề này như thế nào?”
Cô ta không có giải quyết vấn đề, cô ta chỉ là tự tay giải quyết bà nội của mình.
“Cái này cần một cái quá trình, có đôi khi, chỉ cần ở chỗ này......” Karen chỉ chỉ
vào giữa trán của mình, “Xuất hiện một cái lỗ thủng nhỏ.”
Philomena hình như là dùng đao đâm một nhát vào chỗ này của bà nội cô ta thì
phải?
“Vậy cụ thể thì nên làm như thế nào đây?” Gaspol hỏi theo, “Hôm nay, ta có
cảm giác tội lỗi đối với ngài ấy.”
“Bởi vì ngài biết Thần tử đang thử cố gắng.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Gaspol mỉm cười nói, “Mặc kệ là cậu có tin hay không.”
Ta tin, hôm nay cô còn làm mình đứt tay.
“Ta có một cái đề nghị, ngài nói rằng việc mình kết hôn và sống cùng với Thần
tử, là vì công việc, vậy ngài có thật sự xem nó là công việc mà đối xử không?
Mặc dù lời này nghe có chút không thích hợp, cũng không chính xác, nhưng ta
đề nghị ngài có thể xem Thần tử của chúng ta như là thuộc hạ của ngài.
Thuộc hạ lập được công trở về, ngài biết được nên ban thưởng, công lao càng
nhiều, càng lớn thì phần thưởng cũng càng ngày càng phong phú, tự ngài có thể
bố trí một cái bảng tiến độ.”
“Còn có thể làm như thế sao”
“Đương nhiên có thể làm như thế, điều kiện tiên quyết là ngài nhất định phải
đưa ra sự đáp lại, trả giá bình đẳng tuyệt đối trong việc tình cảm là không tồn
tại, nhưng trên mặt cảm xúc có thể để đôi bên bình đẳng.”
“Cảm xúc? Cho nên, ta nên đưa ra phần thưởng cụ thể là gì đây?”
Karen do dự một chút, vừa lúc trông thấy làn khói đen ở đằng xa đang quay trở
về, đây là Thần tử vừa đánh người xong nên quay lại, cho nên, Karen cố ý đáp
lời:
“Ví như, sau khi đạt đến tiến độ nào đó, có thể để Thần tử không cần dùng ống
tiêm.”
Sắc mặt của Gaspol trầm xuống, không dám tin mà nói: “Karen, cậu và Thần tử,
thật đúng là bạn tốt nhỉ, ngay cả chuyện này mà ngài ấy cũng kể cho cậu biết?”
“Vù!”
Vừa lúc này, khói đen đáp xuống, Thần tử xuất hiện: “Vừa đánh gãy một cái
chân và một cánh tay của hắn, hắn và nhân viên an ninh của hắn nhìn thấy là ta,
nên đều không dám đánh trả, ha ha.”
Ngay sau đó,
Ngón tay của ngài Thần tử chỉ về hướng Gaspol: “Được rồi, bây giờ chúng ta
nên truy cứu một chút về chuyện cô để ta khó chịu suốt cả một buổi chiều, ta
muốn bắt đầu dạy dỗ cho cô rồi!”
Ánh mắt mang theo cơn giận của Gaspol chuyển từ trên người Karen sang
Marvalho, cuối cùng giống như là một loại cảm xúc nào đó cuối cùng phát tiết
ra, mở miệng mắng:
“Cút!”
Sau khi mắng xong, Gaspol quay người trở về hướng căn biệt thự của ông bà
nội mình.
“A?”
Marvalho sững sờ tại chỗ, Karen đứng cùng với hắn.
Chờ sau khi đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Trưởng khu, Karen mở
miệng nói: “Cần ta giải thích cho ngài một chút sao?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Ngài Thần tử bỗng nhiên cười đến gãy lưng rồi, cười giống như là một tên đần,
chỉ về hướng mà vị hôn thê của mình tức giận rời đi,
“Ha ha ha, cô ta thế mà tức giận, Karen, ngươi có nghe hay không, cô ta bảo ta
cút đi đấy!”