"Không hiểu? Có lẽ vậy, nhưng cậu hẳn phải biết, trước lúc thần bộc tiến giai
lên thần khải, cậu sẽ dễ dàng hoảng hốt, mơ nhiều và nghe được các lời thì thầm
và lẩm bẩm."
"Sẽ có à?"
"Cậu không biết?"
"Không biết."
"Thôi được rồi, chắc là do lần trước cậu tiến hành quá nhanh, cho nên không có
cảm giác gì. "
"Nhưng sao ngài có thể chắc chắn như thế?"
"Những ngày này, tinh thần của cậu tiều tuỵ hơn lúc trước, giấc ngủ cũng không
tốt.”
"Tiếng hành quân ồn ào, mà lại phải đối mặt một trận đại chiến sắp đến, giấc
ngủ không tốt không phải là rất bình thường sao?"
"Ta tin tưởng con mắt của ta."
"Vậy ta có nên nói rằng ta cũng tin tưởng vào trực giác của mình không?"
"Cậu đã suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này sao, trước lúc ta đưa ra cái nhìn của
mình."
"Gần đây quả thật không có suy nghĩ đến."
"Vậy thì đúng rồi, bởi vì có Rasma "Thúc giục" cậu, cho nên sau khi cậu trải
qua một lần thanh tẩy thần bộc mới, tiềm thức cho rằng cái này rất khó, bởi vậy
trọng tâm của cậu gần đây vẫn luôn đặt trên phương diện chức vị và quyền lực,
nói một cách khách quan, cậu cảm thấy ở phương diện này có thể có được sự
tiến triển hiệu quả hơn, mà nó quả thật vẫn luôn cho thấy sự hồi báo lại nỗ lực
cày cấy không ngừng của cậu.
Thế nhưng mà trên phương diện cảnh giới và thực lực cá nhân, sau khi cậu trở
thành thần bộc cũng tìm về được thực lực cao nhất lúc trước, cậu cũng không
cần tốn thời gian và sức lực để làm quen và nắm giữ.
Cũng vì lúc trở thành thần bộc một lần nữa, cậu đã ở trên đỉnh của cảnh giới
này, đánh sâu lên thần khải."
"Mặc dù ta vẫn là không cách nào hoàn toàn đồng ý với quan điểm của ngài,
nhưng những lời mà ngài vừa nói, quả thật rất dễ nghe, mượn lời may mắn của
ngài, nếu như gần nhất ta có thể tiến giai lên thần khải, như vậy thì chuyện ta
cần làm nhất sau khi tiến giai đó là …tìm ngài giao đấu một chút."
"Ta đã sớm đoán được, chờ sau khi đánh xong, ta sẽ rời đi, đợi đến khi ta có thể
áp chế được cậu thì sẽ trở lại."
"Làm sao nghe giống như là một đứa bé cáu kỉnh vậy, động một chút lại thích
chơi trò bỏ nhà ra đi."
"A ha, bây giờ cậu càng ngày càng quá đáng, ép ta phải bỏ chạy đấy à?"
"Nếu như tất cả thuận lợi, sau cuộc chiến ta sẽ leo lên một bước nữa ở trong hệ
thống Đòn Roi Kỷ Luật, ngài muốn chạy bao xa mới có thể thoát khỏi con mắt
của Đòn Roi Kỷ Luật?"
"Quá đáng, quá đáng rồi."
"Chưa kể trận chiến này còn không biết phải đánh bao lâu đâu."
"Ha ha."
Karen thở dài, nói: "Cái tên Darien kia có phải đã đến bảo ngài cạo đầu không?"
"Không có gì liên quan đến hắn."
"Neo, ta rõ ràng ý nghĩ của ngài, nhưng ngài cũng nên học chấp nhận, nếu như
sau cuộc chiến này ngài có ý nghĩ gì, cần trợ giúp, ta sẽ cung cấp tất cả sự trợ
giúp trong khả năng cho ngài."
"À, không cần."
"Không cần phải ngại, ngài xem, ta mời ngài tới giúp ta chỉ huy đánh trận, thì
cũng không có gì mà ngại, lúc trước bị ngài kéo vào tiểu đội, được ngài chăm
nom, ta cũng không có thấy ngại."
"Đối với cậu mà nói là bình thường, đối với ta mà nói, thì không phải vậy." Neo
đưa tay vỗ vỗ bả vai Karen, cực kỳ nghiêm túc nói, "Tình yêu của cha dành cho
con trẻ, luôn luôn vô tư, nhưng tôn nghiêm của người cha không cho phép hắn
tiếp nhận sự bố thí từ con trai mình, trừ phi, hắn thừa nhận mình đã già rồi."
Karen nghe lời này, trầm mặc một hồi, mở miệng nói:
"Súc sinh."
"Ha ha ha ha ha!" Neo cười một hồi lâu mới dừng lại, "Nhưng mà, thật ra ta
cũng rất chờ mong, lời mà cậu nghe thần nói lúc cậu thần khải lần thứ hai sẽ là
gì; đúng rồi, lần thứ nhất lúc cậu thần khải, nghe được câu nói gì vậy?"
Karen hồi đáp: "Trật Tự, là ta định ra, mà ngươi nhất định phải tuân thủ."
"Thần khải, có thể biểu hiện trực quan cho tiềm lực của một thần quan, có đôi
khi ta thật cực kỳ không hiểu, vì sao sau khi nhận được câu thần khải này, cậu
còn muốn đi chất vấn nó."
"Có thể là do khi đó còn trẻ."
"Cái câu qua loa này của ngài hơi quá rõ ràng rồi đấy, bây giờ cậu vẫn còn rất
trẻ tuổi. Được rồi, tranh thủ thời gian lắng lại vấn đề của cậu đi, ngày mai, mới
chính là lúc màn kịch quan trọng bắt đầu."
Sau khi Neo nói xong câu đó thì quay người rời đi.
Karen quay trở về lều của mình, ngồi xuống bên giường.
"Còn cần nước đá không?" Connor hỏi.
"Không, không cần."
"Được rồi." Connor tiếp tục vùi đầu làm bài tập.
Sau khi Karen ngồi một hồi thì nằm xuống, tựa ở trên gối đầu, hai mắt nhắm
nghiền.
Nói mớ … thì thầm … lẩm bẩm…
Những lời mà Neo nói kia, vang vọng trong đầu của Karen.
Nếu như mình có thể tiến hành giai đoạn trở thành thần khải, như vậy thực lực
cá nhân của mình, sẽ có thể được tăng cường rất nhiều, nếu nói không động
lòng vậy thì đó là lời giả dối.
Là người thì đều không biết đủ, quyền lực và thực lực, nếu như có thể mà nói,
anh đều muốn, những thứ này đều là tiền vốn để đối phó với Rasma trong
khoảng thời gian sắp đến, cũng là căn cơ để đứng trong Trật Tự Thần Giáo sau
này.
Nếu như mình có thể có được thực lực như ông nội, lại có được một địa vị cao
thượng trong nội bộ Thần Giáo, như vậy…
Karen mở mắt ra, ngồi dậy lần nữa, dùng tay đỡ trán của mình.
Mình đang bị sao thế này, bị Neo nói mấy câu là đã suy nghĩ lệch lạc, ngày mai
sẽ phải đánh trận, trận chiến này quyết định an nguy của đám người Pall, nhưng
bây giờ mình vẫn đang suy nghĩ những chuyện lung tung này.
Karen đưa tay, cầm quyển Điều Lệ Trật Tự đặt ở bên giường lên, đệm ở trên gối
đầu, bây giờ anh cần sự tỉnh táo.
Cả người dựa vào sau, Karen nằm xuống một lần nữa, độ cứng và hơi lạnh của
bìa sách truyền đến tạo cho anh cảm giác an toàn rất lớn, cảm xúc nóng nảy khi
trước nhanh xuống giảm đi.
Nhưng khi Karen nhắm mắt lại, anh bỗng nhiên cảm giác được một luồng cảm
giác mất thăng bằng, giống như là phía dưới mình không còn là chiếc giường,
mà là nằm xuống một vực sâu.
Cảm giác mất thăng bằng nhanh chóng tăng lên, Karen cảm giác hai tay cùng
hai chân của mình đã vung lên trên, bên tai, truyền đến từng luồng thanh âm, rất
xa, vô cùng xa xôi, giống như vượt qua vô số vách ngăn, nhưng đột nhiên tất cả
cùng truyền vào vẫn để ý thức của Karen sinh ra cảm giác chân động vô cùng.
Cảm giác nhỏ bé, tuyệt vọng, bàng hoàng vô cùng sâu sắc kia lại xuất hiện một
lần nữa, tựa hồ muốn chôn vùi mình hoàn toàn.
Karen bắt đầu giãy dụa, anh cắn răng, cố để cho mình ngồi dậy, khôi phục cảm
giác khống chế ý thức của mình.
Lúc này, từ dưới người Karen xuất hiện một tiếng gầm lên giận dữ, nói cho
đúng thì là truyền đến từ trong đáy lòng của mình.
Một pho tượng to lên bắt đầu nhanh chóng hiện lên.
Nếu là dĩ vãng, Karen sẽ cho rằng đây là cơn đói nghiện lại tạo phản, ý đồ nuốt
chửng rồi sau đó thay thế mình;
Nhưng lúc này đây, cơn đói nghiện xuất hiện lại giúp Karen lập tức giảm bớt áp
lực, cảm giác mất thăng bằng kia đột nhiên thấp xuống rất nhiều lần.
Karen thuận thế ra sức dùng hai tay kéo về phía trước một cái.
"A"
Connor đang làm bài tập tiểu cảm giác được sự khác thường phía sau lưng, cô
bé để bút xuống, đứng dậy đi tới, trông thấy Karen đang cau mày nằm ở trên
giường, biểu cảm đau đớn, trong cổ họng không ngừng truyền đến những tiếng
gầm thét đang bị đè nén.
Connor có chút nghiêng đầu, cô không biết Karen là đang xảy ra chuyện gì,
nhưng cô bé rất rõ ràng, mặc dù mình học được lịch sử, luật pháp, trận pháp,
nhưng còn chưa kịp học tập y thuật, cho nên, cô bé dự định đi gọi người.
Nhưng cô bé vừa mới xoay người, Karen bỗng nhiên mở mắt ra, hai tay chụp
lên trên mà không có mục đích.
Connor giơ cánh tay lên, để Karen bắt lấy.