cũng không có "Ánh nắng ấm áp và bãi cát nhàn nhã".
Nếu như nói vùng biển của đại khu Dinger có thể khiến cho con người ta cảm
nhận được vẻ đẹp của cuộc sống, như vậy thì không khí mà vùng biển của Wien
tạo ra cũng rất dễ để người ta đi lệch sang hướng "Phí hoài bản thân mình".
Nhưng mà bãi biển của khách sạn Ankara có cảnh quan nhân tạo đặc biệt, mặc
dù so sánh thì kém với những vùng không gian nhỏ riêng biệt, cũng có chút cảm
giác như đang tự lừa dối mình, nhưng dù sao thì cũng có một cái khe hở nhỏ, có
thể đủ để người ta chui vào làm bộ mình đang đi nghỉ dưỡng.
Trước mặt Connor là một tấm thảm dã ngoại thật to đang trải ra, lúc này cô bé
đang tìm tòi không mệt mỏi cách ăn kèm thuốc cùng các loại món ăn.
Auggie nằm nghiêng ở cạnh Connor, ngáp dài.
Wilker dẫn Derius đi tới, đã có thể dắt người đến, có nghĩa rằng điều kiện đã
được thoả thuận.
Karen chỉ chỉ vào chỗ trống ở cạnh bên mình, nói với Derius: "Ngồi đi."
Derius hít sâu một hơi, ngồi xuống.
Bây giờ hắn cũng đã có chút mất kiểm soát biểu cảm của mình.
Hắn phẫn nộ, uất ức, không cam tâm và mờ mịt.
Karen cầm lấy một miếng sandwich kẹp thịt Ma Sói, cắn một cái, hương vị cực
kỳ đậm đà, đáng tiếc, nếu so sánh với thịt của Tích Long thì vẫn còn thua một
chút.
Ấn tượng khắc sâu nhất của Karen đối với khách sạn Ankara, vẫn là tất cả thành
viên trong tiểu đội chó săn khi đó đều rất thích thịt của Tích Long, khi đó,
những người có tư cách đi cùng với mục tiêu được bảo vệ để tiến vào hội
trường dự tiệc, không chỉ bản thân phải tranh thủ thời gian mà ăn uống điên
cuồng, còn phải nhớ lén gói lại để đem cho những người phụ trách phía ngoài.
Nhưng hôm nay, cũng không thể chọn món thịt Tích Long nướng, bên cạnh
mình đang có hai con rồng.
Derius rốt cục cũng nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Trưởng khu Karen, ta
có thể hỏi ngài một câu hỏi sao?"
"Có thể."
"Chẳng lẽ những giáo hội có thực lực nhỏ yếu, chúng nó cũng không có tư cách
để tồn tại độc lập sao?"
Đây là lời phản vấn, Karen khẽ mỉm cười, cũng hỏi ngược lại:
"Là điều gì đã cho ngài ảo giác, để ngài cho rằng những giáo hội nhỏ yếu, bọn
nó cũng có thể có tư cách để tồn tại độc lập?"
"Ngài…"
Karen cầm ly đồ uống không biết tên trước mặt đã bị Connor uống một ngụm
kia lên, hớp một miếng.
Hương vị có chút cay độc, càng giống là một loại thức uống có cồn, khó trách
sao Connor uống xong một ngụm thì không uống nữa, nhưng căn cứ theo
nguyên tắc không lãng phí, Karen vẫn tiếp tục cầm ở trong tay chuẩn bị giải
quyết hết ly nước uống này.
"Derius, có thể là do mọi người đã sống quá hạnh phúc trong kỷ nguyên này,
con người mà, hạnh phúc lâu, sẽ dễ mất đi cảm giác nguy cơ, sau đó thì dễ trở
nên ngây thơ.
Cái kỷ nguyên này, trước có cuộc giằng co giữa Trật Tự và Ánh Sáng, lại có
Điều Lệ Trật Tự mà Trật Tự đưa ra; tóm lại trong giới giáo hội mặc dù vẫn luôn
tồn tại sự phân tranh, cũng vẫn luôn không quá bình tĩnh, nhưng so với kỷ
nguyên trước và kỷ nguyên trước trước đó, thật sự có thể được xem như là
những năm tháng tốt đẹp.
Nhiều đời người đã đắm chìm trong cái sự tốt đẹp này, sẽ cảm thấy cái loại tốt
đẹp này là bẩm sinh, là chuyện đương nhiên, là sự chính xác tự nhiên.
Nhưng cùng với bước chân trở về của Chư Thần càng ngày càng gần, dàn
khung do Điều Lệ Trật Tự đang dần dần bong ra, ở trên Hoang Mạc, bức màn
chiến tranh cũng đã được vén lên, ngài có biết điều này có ý nghĩa như thế nào
không?
Có nghĩa rằng… bộ dạng chân thật nhất của thế giới này, sắp sửa lại hiện ra
trước mắt của thế nhân.
Trải qua nhiều năm tháng tốt đẹp như vậy, so với sự phân tranh dài đằng đặc
của những kỷ nguyên trước, chỉ như một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Dựa vào chuyện những giáo hội nhỏ bé chỉ có dựa vào ưu thế của một hai loại
kỹ thuật, thì có thể kiếm được không ít phiếu điểm, sống qua một khoảng thời
gian tốt đẹp?
Dựa vào cái gì mà cái Thần Giáo chính thống trong những trường hợp chính
thức, còn cần phải cho Giáo Tôn của những giáo hội nhỏ yếu kia, cái thứ đãi
ngộ bình đẳng dựa trên pháp lý này?
Các ngươi rõ ràng không có năng lực bảo vệ bản thân, các ngươi thậm chí có
thể từ bỏ và cắt giảm chỉ tiêu trên mặt quân sự, cuộc sống của các ngươi đã quá
dễ chịu cũng quá yên ổn, bản thân của việc này đã là một việc rất không bình
thường.
Khi thời đại thật sự đến thời điểm phân tranh, tất cả mặt nạ giả dối của thứ được
gọi là văn minh đều sẽ bị xé bỏ, lựa chọn của các giáo hội nhỏ sẽ chỉ còn lại hai
con đường:
Một là, bị Thần Giáo chính thống chiếm đoạt;
Hai là, làm chó cho Thần Giáo chính thống."
Derius quay đầu nhìn về phía Karen, hỏi: "Chẳng lẽ, đây chính là Trật Tự trong
mắt của Trưởng khu Karen sao?"
"Không, đây là hiện thực trong mắt của ta."
"Trưởng khu Karen, ta không đồng ý với cách nói của ngài, con người, là có
quyền tự do để bảo vệ tín ngưỡng của mình!"
"Ngài có thừa nhận hay không thì cũng không quan trọng, còn nữa, bây giờ ngài
có thể xuất hiện ở trước mặt của ta, chứng minh ngài đã lựa chọn thỏa hiệp, ta
cho phép ngài hô lên vài câu khẩu hiệu trước mặt ta để bày tỏ một chút cảm
xúc."
"Lúc gặp mặt lần đầu tiên, ta không nghĩ tới ngài sẽ là một người như vậy.”
"Lúc gặp mặt lần đầu tiên, ta đã cảm thấy ngài không phải là người quá thông
minh.”
"Là bởi vì ngài phát hiện thật ra ta tín ngưỡng Thần Pamirez sao?"
"Không, là bởi vì thế mà ngài để cho ta phát hiện tín ngưỡng thật sự của ngài là
Thần Pamirez."
Derius: "..."
"Trở về chuẩn bị đi, khoản tiền và vật tư đầu tiên, mau chóng chuyển giao."
"Chuyện mà ta đã cam kết, ta nhất định sẽ hoàn thành, nhưng cũng hi vọng
Trưởng khu Karen, ngài cũng có thể hết lòng tuân thủ theo hứa hẹn."
"Chuyện này xin ngài hãy yên tâm, ta đã thoả thuận với cha của ngài, ngài cũng
rất vất vả mới về đây được một lần, đi gặp mặt và ăn cơm với ông ấy một bữa
đi, cha của ngài cũng đã già, bây giờ ông ấy cần ngài đấy."
Derius có chút hậm hực mà cúi thấp đầu: "Ta biết."
Lần hội đàm này, thật ra là do cha của hắn đứng ra giật dây.