Ánh mắt của Karen lướt nhìn bá tước Recar ôm hoàng hậu Wien trước tiên,
Cố tình không quan tâm đến con mèo đen ấy,
Cuối cùng, anh ngồi xuống sau bàn đọc sách dưới bức tranh của Thuỷ tổ Ellen.
Tộc trưởng Bede bày từng tập văn kiện ra trước mặt Karen, sau đó đứng bên
cạnh anh giống như một thư ký.
Ông Anderson ngồi xuống đối diện Karen, hai tay đặt trên gậy, ánh mắt vừa
khiêm tốn vừa dịu dàng.
Mike tiếp tục ngồi trên xe lăn, khuôn mặt của anh khiến Karen có chút khó chịu
bởi hai dấu gậy đỏ không cân xứng.
“Thiếu gia Karen, bữa sáng sẽ được đưa đến ngay.” Bede nói.
Karen gật nhẹ đầu, xem xấp văn kiện đầy ắp trước mặt này, nói với vẻ có chút
bất lực: “Có bản tổng kết khái quát đó không?”
Một tập thế này thì xem đến lúc nào.
“Có ạ, tôi đã chuẩn bị xong cho ngài rồi.” Bede mở kẹp tài liệu màu lam ở giữa
ra, đặt trước mặt Karen.
“Được rồi, anh cũng ngồi đi, ngài Bede.”
“Không, tôi thích đứng hơn.”
Karen liếc qua Bede, thực ra vị trí hiện tại này của mình đáng lẽ ra là của anh
ấy, nhưng lại không thể nhìn ra sự ganh tị và phẫn nộ trong mắt anh ta, trái lại
còn thấy được vẻ…nhẹ nhõm.
Sau khi anh cả và anh hai lần lượt gặp chuyện không may, chắc hẳn anh đã bị ép
ngồi lên vị trí tộc trưởng, chuyện này thật là một kiểu hành hạ đối với một nghệ
sĩ thực thụ trong nội tâm.
Karen cúi đầu, bắt đầu xem tài liệu trước mắt.
Đây là bản báo cáo tài sản của gia tộc Ellen, chắc hẳn Bede đã để ý rằng mình
không phải người chuyện nghiệp, vậy nên anh ấy đã viết những thứ này trong
khi để ý xem mình có đọc thuận tiện được không.
Trong thành phố York,
Gia tộc Ellen có quyền sở hữu mười hai toà chung cư cao tầng;
Karen cố tình quay lại đọc kỹ hơn chút, chính xác là vậy, mười hai toà nhà,
không phải phòng, là tòa nhà.
Trong dấu ngoặc sau đó còn có tên và diện tích căn hộ của mười hai toàn chung
cư cao tầng, một căn hộ chung cư nhỏ nhất cũng từ một trăm trở lên.
Phải biết rằng trước khi mình rời khỏi nhà, chú thím và bác gái tự mình sắp xếp
chỉ để mua một căn hộ, hơn nữa còn phải đi vay tiền.
Chỉ vậy thôi,
Đó chỉ là những thứ đầu tiên trong tài sản cố định của gia tộc Ellen, dựa theo
kiểu mẫu bình thường thì ở trên chắc hẳn là những thứ “nhẹ” nhất.
Tiếp tục đọc,
Thương hiệu của một chuỗi khách sạn còn được đặt dưới tên của gia tộc Ellen,
có bốn khách sạn ở thành phố York, các thành phố lớn khác của Wien cũng cố,
thậm chí cũng có ở Thuỵ Lam.
Ngoài trang viên Ellen, gia tộc Ellen còn có ba cái trang viên lớn khác ở Wien.
Đồng thời, trong thuộc địa Wien còn có rất nhiều vườn trồng trọt và quặng mỏ.
Đây chính xác là…Quặng mỏ trong nhà.
Danh sách đầu tư cũng không nhiều, nhưng vốn dĩ nó được đặt ở phía dưới
cùng là bởi vì ba khoản đầu tư này mang lại lợi nhuận và định mức cực kỳ lớn.
Thứ nhất là cổ phần của ngân hàng quốc gia Wien;
Thứ hai là cổ phần của “Công ty hỗ trợ ngoại giao và kiến thiết Wien” do nữ
hoàng Wien dẫn đầu với lịch sử hơn hai trăm năm, thực ra là công ty thuộc địa;
Khoản thứ ba không thể so sánh với lợi ích của hai cái trước được; thậm chí nó
còn không thể mang lại bất cứ lợi nhuận nào cho gia tộc Ellen;
Bởi vì đó là tài sản phân chia của hoàng tộc Wien, nêu kỹ về mấy khoản trang
sức trên vương miện của nữ hoàng được truyền từ đời này sang đời khác, thuộc
sở hữu của gia tộc Ellen.
Vậy nên, phu nhân Jenny và vợ của Mike, phu nhân Lieza đưa các cô con gái
nhỏ của mình đến cung điện để uống trà chiều với nữ hoàng cũng không phải là
đến thăm, là bởi vì theo ý nghĩa chặt chẽ thì cung điện cũng là nhà của họ.
Đây là vinh quang.
Ánh mắt của Karen hướng về phía bức chân dung của bị bá tước Recar kia treo
trên vách tường của thư phòng, chắc hẳn mối quan hệ của gia tộc Ellen và
hoàng gia Wien đã được thiết lập từ lúc đó.
Nhưng…Nói thế nào nhỉ, nếu bạn cũng có những mối đầu tư này, chắc hẳn bạn
sẽ không muốn mạo hiểm nữa làm gì vì nó thực sự không cần thiết, gia tộc
Ellen đã ăn được cổ phần ban đầu.
Karen hỏi với vẻ không hề ngu ngơ: Gia tộc có tiền như vậy sao lại có dáng vẻ
nghèo túng?
Bởi vì anh đã tận mắt chứng kiến ngài Morff hút thuốc là đến chết trước mặt
mình.
Tập đoàn Morff đều có sức ảnh hưởng tại thành phố La Giai hay thậm chí là
toàn bộ thủ đô Thuỵ Lam, nhưng chủ nhân của ông ta chả là gì ở trước mặt Dis
cả.
Tài sản thế tục rất quan trọng;
Nhưng nói cách khác, tài sản thế tục lại có vẻ rất ít.
Quan trọng nhất chính là tại sao gia tộc Ellen lại lấy được những tài sản thế tục
này là vì tổ tiên của bọn họ cũng không phải người ở trong vòng thế tục thuần
khiết, những tên hải tặc rong ruổi biển cả, tàu chiến của họ lại là dáng vẻ một
con quái vật biển khổng lồ!
Vậy nên khi sức khoẻ của bạn suy giảm, những của cái này dù vẫn được giữ
nguyên như cũ nhưng cùng không còn nhiều giá trị.
Bởi vì nhắm vào kẻ thù của bạn nên bọn họ không cần nhìn vào của cải của bạn,
mà là nhìn vào huyết thống.
Dưới tình huống như thế này, dù bạn có nghĩ rằng của đi thay người cũng không
còn lối thoát