Leon đi đến trước cửa xe, đối mặt với Neo đang ngồi trên ghế lái phụ mà hút
thuốc.
Neo chỉ chỉ đằng sau lưng, Leon chuyển ánh mắt tới, nhìn thấy chỗ ngồi sau xe
có đặt một chiếc ba lô leo núi.
Mở cửa xe, Leon mở ba lô ra, lập tức cậu ta ngập ngừng bờ môi một chút, bên
trong chứa đầy Phiếu Trật Tự.
"Bộ trưởng, đây là..."
"Đây là tiền vốn mà cậu cho ta mượn lần trước, ta trả lại cho cậu."
"Kiếm lời?" Leon hơi kinh ngạc.
Neo vẩy vẩy tàn thuốc, cực kỳ khinh thường nói: "Lên sân thượng mấy lần liên
tục, dù sao cũng phải để cho ta đắc ý một lần."
"Thế nhưng vì sao toàn là tiền (phiếu) mặt..."
"Thật vất vả mới thắng một lần, muốn tạo ra một chút sự kích thích, cho nên ta
cố ý đổi thành tiền mặt để đưa cho cậu, nếu đưa cho cậu một tấm thẻ thì ngược
cậu rất khó có cảm giác gì."
"Cảm ơn."
Leon tuổi còn trẻ đã có được một khoảng di sản lớn, còn có tiền trợ cấp của
người trong nhà, cậu ta không thiếu phiếu điểm, thậm chí những tiền tài này
cũng không cho cậu ta cảm giác an toàn, trái lại là gánh nặng, đây cũng là
nguyên nhân lúc trước cậu ta lại đưa phiếu điểm cho Neo thoải mái như vậy.
Để ở trong tay mình, còn không bằng đều thua hết.
Nhưng mà, lần này thế mà không thua, còn kiếm về càng nhiều.
"Ai..."
"Này này này, cái tiếng thở dài này của cậu thật có chút quá mức đấy."
Leon mỉm cười nói: "Rất xin lỗi, bộ trưởng, ngài còn cần dùng phiếu điểm
không?"
"Tiếp tục đầu tư cho ta?"
"Đúng thế."
"Đầu tư cần cẩn thận, ta cũng không thể cam đoan mỗi lần đều có thể kiếm
lời..."
"Thua hết thì ngài nói cho ta một tiếng là được rồi."
"Ừm?"
"Ở chỗ ta còn."
"Mẹ nó, thật không thú vị, ta thật sự là rất ghét loại công tử như các cậu, tên nào
cũng có dáng vẻ như không ăn tương Wien vậy."
"Bộ trưởng Karen giống như cũng không thích tương."
"Đúng đúng đúng, chính là nói đến hắn, cái bộ dạng đúng mực kia của cậu ta..."
"Đáng để ta học tập."
Neo nghe nói như thế trực tiếp nhíu mày, hỏi ngược lại: "Cậu sẽ không cảm
thấy như vậy cực kỳ dối trá sao?"
"Bởi vì ta cảm thấy sức của một người là có hạn, không có khả năng chân thành
đối đãi bất cứ kẻ nào, cho nên đối xử mọi người đúng mực ngược lại có thể để
cho phần lớn người đều cảm thấy rất dễ chịu."
"Hứ."
"Bộ trưởng, ngài kêu ta ra, chính là vì trả phiếu điểm cho ta sao?"
"Lên xe."
"Được rồi, Bộ trưởng."
Leon ngồi lên vị trí lái, nổ máy xe: "Bộ trưởng, chúng ta đi tìm Bộ trưởng
Karen sao? Hiện tại chắc là đang có chuyện khẩn cấp, ta có thể cảm nhận
được."
"Karen không cho ta biết, chứng minh rằng chuyện này hoặc là không khẩn cấp,
hoặc là tạm thời còn chưa cần đến ta, ta thậm chí hoài nghi, cậu ta là cảm thấy
tinh thần ta bây giờ có vấn đề, cho nên cố ý không cho ta biết."
"Làm sao lại thế, có thể nhìn ra được ngài và bộ trưởng Karen... Không, là quan
hệ giữa Bộ trưởng Karen và ngài tốt nhất rồi."
"Cũng bởi vì quan hệ tốt, cho nên tên kia chỉ đối đãi với ta không đúng mực."
"Thế nhưng mà, nếu như bên kia cần nhân lực hỗ trợ..."
"Tạm thời không cần không đến cậu, Karen ưa thích vung tay cho người khác
để làm ông chủ, nhưng công việc lên kế hoạch cho nhiệm vụ, có Alfred và
Wilker, cậu cũng không có phần, biết tại sao không?"
"Bởi vì kinh nghiệm của ta không đủ, phương diện năng lực..."
"Không không không, chủ yếu vẫn là trên mặt tính cách và tầm mắt, trong mắt
Alfred chỉ có thiếu gia của hắn, những người khác trong mắt hắn, đều là vật
phẩm trang sức có cũng được mà không có cũng không sao, nếu như có người
được xếp vào những loại riêng thì đó nhất định là căn cứ theo quan hệ từ xa đến
gần của họ đối với thiếu gia của hắn.
Về phần Wilker, thằng nhóc kia trông có vẻ rất hòa nhã, nhưng thực chất bên
trong hắn xem thường người chung quanh, học trò của Đại tế tự tiền nhiệm bất
kể là bị chèn ép thảm thế nào, hắn vẫn cảm thấy mình hơn người khác một bậc
như cũ.
Dạng người này, mới thích hợp lên kế hoạch nhiệm vụ, bởi vì nhiều khi nhất
định phải tính toán trước cả giá phải trả vào trong.
Tính cách của cậu thì không làm được, huống chi bây giờ cậu còn chưa hoàn
toàn thoát khỏi bóng đen từ biến cố của gia đình."
"Bộ trưởng, ngài là đang chỉ điểm ta sao? Thật rất cảm tạ ngài."
"Không cần cám ơn ta, tinh thần của ta hiện tại thật sự có chút vấn đề, nói
không chừng vừa mới nói chuyện cùng cậu còn không phải là ta."
Neo xoa nhẹ trán của mình, thúc giục nói: "Tốt, lái xe đi, đến thư viện đế quốc."
"Được rồi, Bộ trưởng."
Leon lái xe đến cổng thư viện đế quốc, sau đó đi vào cùng Neo.
Việc để cậu ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Neo thế mà lấy ra một tấm thẻ
hội viên cao cấp, cái thẻ này là truyền thừa của gia tộc, bởi vì có tấm thẻ này,
Neo có một căn phòng đọc riêng.
Một cái không gian rất nhỏ, tứ phía đều là giá sách và bút ký, ngay cả trên vách
tường cũng viết thơ ca, văn xuôi và ngạn ngữ.
Neo đi chọn lựa bốn quyển sách, sau đó đi vào căn phòng đọc này, nhìn lướt
qua Leon, nhắc nhở: "Ba giờ sau đến gõ cửa gọi ta."
"A, được, Bộ trưởng."
Đến bây giờ Leon đều không rõ vì cái gì Bộ trưởng Neo muốn dẫn mình đến
thư viện đọc sách, nếu như dẫn mình tới kho văn kiện tư liệu nội bộ của Thần
Giáo thì trái lại cũng dễ hiểu, nhưng nơi này rõ ràng chỉ là một thư viện có lịch
sử lâu đời của thế tục, dù là trong tên nó có hai chữ "Đế quốc".
"Chỉ là để mình giúp canh chừng thời gian thôi sao?"
Leon đi lấy một tách trà, lại cầm hai tờ báo, chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi
xuống.
Lần ngồi xuống này, kéo dài gần ba giờ.
Thời gian đã đến, Leon duỗi lưng một cái, lúc trước cậu ta cũng thường ngồi
trong phòng làm việc, xem báo uống trà giết thời gian với cậu ta cũng không
phải là việc gì khó khăn.
Chỉ có điều cậu ta cũng không nghĩ tới, sau khi trong nhà xảy ra chuyện vậy mà
mình còn có thể trải nghiệm một buổi chiều rảnh rỗi yên ắng như thế này.
Đứng dậy, Leon đi về phía phòng đọc của Neo.
"Cốc cốc..."
Sau khi gõ cửa, bên trong không có phản ứng.
Leon do dự một chút, mở cửa ra, để cậu ta kinh ngạc đó là cậu ta trông thấy bên
trong không chỉ có một mình bộ trưởng Neo, mà là có bốn người!
Ngồi ở vị trí thủ tọa là một ông lão uy nghiêm mặc trường bào, mái đầu ông ta
bạc trắng, ánh mắt uy nghiêm, cầm trong tay một quyển sách mà lật xem, trên
người ông ta tỏa ra một loại áp lực đáng sợ;
Tựa như ông ta có thể dời ánh mắt khỏi quyển sách bất cứ lúc nào, quét về phía
ngươi, mà khi đó, ngươi sẽ có cảm giác phải quỳ xuống cúng bái.
Đây là uy nghiệm thuộc về những người bề trên, tinh tế tỉ mỉ và chân thật như
vậy;
Phải biết rằng bản thân Leon cũng là cháu trai nhà Đại chủ giáo, điểm khởi đầu
đã cao hơn rất nhiều so với những người cùng lứa, nhất là những nhân vật lớn
kia, lúc trước cũng đã nhìn thấy không ít lần, nhưng thật đúng là không có vị
nào có thể mang lại áp lực như vậy đối với cậu ta.
Ở bên cạnh của ông lão uy nghiêm, thì có một người đàn ông khô gầy tóc đỏ,
chợt nhìn thì khoảng trung niên, nhưng khi nhìn kỹ thì có thể trông thấy rất
nhiều dấu vết của năm tháng để lại, tuổi tác đã rất rất lớn...
Ông ta rõ ràng rất già, nhưng lúc vừa nhìn lại trông rất trẻ trung, đây là một sự
phối hợp hình tượng vô cùng quái dị;
Trên đùi của ông ta có đặt một quyển sách, nghiêng người về phía trước, trên
mặt mang ý cười, mắt nhìn về phía trước