vẫn là người chết sao.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng, những gì xảy ra đêm nay chắc chắn sẽ gây
ra một loạt xáo trộn, quy mô của sự hỗn loạn này có thể rất nhỏ, và đối với sự
tồn tại của hai chùm sáng, nó có thể không được coi là vấn đề gì lớn;
Nhưng đối với những tầng lớp liên quan đến việc này mà nói, nó không khác gì
một trận tuyết lở.
Những người liên quan đến pháp quan Zich chắc chắn sẽ bị điều tra và kiểm kê,
gia tộc Rafael chịu trách nhiệm kiểm soát thực tế đầu đuôi….. có lẽ sẽ không
còn tồn tại.
Kẻ thù trước mặt, kẻ đã từng khiến gia tộc Allen run sợ và cảm thấy sắp bị
chiếm lấy, lại sắp thông báo về việc rời đi của mình theo cách này, đứng từ góc
độ người ngoài cuộc, thậm chí cảm thấy có chút nực cười.
Nhưng nhìn xuống thấy Pall nằm trên đầu gối ngủ gà ngủ gật, nghĩ đến hành
động đánh cắp ngón tay Thần ánh sáng trong gia tộc, dường như lại có thêm
hiểu biết mới.
Gia tộc Rafael bám vào giáo hội để phát triển lớn mạnh gia tộc, không ngần
ngại trở thành kẻ ở dưới tiếp tay cho các thế lực giáo hội, nhưng đã bị tiêu diệt
trong tích tắc;
Gia tộc Allen chậm chạp giống như đun ếch trong nước ấm thường ăn no rồi
chờ chết nhưng người ta bây giờ vẫn chưa chết....
Bạn cười nhạo con rùa bò chậm, nhưng rùa lại có thể nhìn thấy cháu của bạn
đang nằm trong quan tài.
Đây có lẽ là, một dạng triết lý sinh tồn khác.
Xe chạy vào chung cư khi trời đã sáng rồi.
Alfred quấn chặt ông Paravo, cõng lên lầu mà không gặp phải hàng xóm.
Đầy trách nhiệm với công việc, Hilly đã đến nhà người chủ thuê và mở cửa, cô
đang dọn dẹp bên trong thì thấy Alfred đặt thi thể của ông Pavaro trong phòng
tắm tầng trệt và sánh bước cùng cô Annie;
Cô chớp mắt hết cỡ, sau đó tiếp tục lau sàn nhà, miệng lẩm bẩm:
“Người đàn ông này hôm qua trông có vẻ ốm rất nặng, thật đáng thương, không
thể qua khỏi đêm nay.”
Karen trước tiên đi tắm trong phòng tắm trên tầng hai và thay một bộ quần áo
sạch sẽ mà Hilly đã để sẵn trong giỏ cạnh cửa phòng tắm.
Kể từ khi Alfred xuất viện, người giúp việc trở lại làm việc nhà, cuộc sống quả
thực đơn giản và dễ dàng hơn rất nhiều, ít ra anh không phải giặt giũ, chó mèo
của anh không phải phơi quần áo.
Karen đi xuống cầu thang, ngồi vào bàn ăn;
Hilly mang đến cho Karen sữa nóng và bánh nướng, hiện tại anh đang rất mệt
và buồn ngủ, trong trạng thái này, thực sự rất khó để người ta cảm thấy đói,
nhưng anh vẫn phải ép mình ăn một chút gì đó.
“Cậu chủ, lát nữa hãy nghỉ ngơi một chút nhé?” Alfred cầm hộp quà đi tới, hỏi.
Karen lắc đầu và nói: “Lát nữa anh hãy chở tôi đến bảo tàng gốm sứ Lemar, tôi
sợ rằng trì hoãn lâu sẽ lãng phí tấm lòng của ông Pavaro.”
Nối ngón tay đứt cần chú ý đến thời gian hiệu quả, Karen không biết liệu dùng
da mặt làm mặt nạ có cần thiết không, nhưng hầu hết mọi thứ nên chú ý đến
một “sự tươi mới”.
“Vâng, thưa cậu chủ.”
“Anh Alfred, tôi giặt cái áo khoác này giúp anh nhé, áo bẩn rồi.”
“À, đợi một chút.” Alfred đưa tay mở chiếc áo khoác Hilly đang cầm, lấy ra
trong đó chiếc mặt nạ da người, bỏ vào trong hộp, “Được rồi, đi giặt đi.”
“....” Hilly
Alfred ngồi xuống, tự rót một cốc sữa, vừa uống vừa nói:
“Cậu chủ, cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Qua được khoảng thời gian này rồi sẽ ổn thôi.” Karen nói “Không còn cách
nào khác.”
Karen nhớ rằng có vẻ như đã khá lâu rồi anh không mở cuốn sổ đen để viết lên
đó;
Đợi mọi việc xong xuôi, anh sẽ tự cho mình một kỳ nghỉ... à, dù sao thì anh
cũng đang thất nghiệp.
Ăn sáng xong, nhìn đồng hồ là bảy rưỡi, vẫn là giờ cao điểm buổi sáng;
“Tôi sẽ chợp mắt trên sofa một lát, chín giờ hãy gọi tôi nhé.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Karen nằm trên sofa, nhắm nghiền hai mắt.”
Đang trong giấc ngủ chập chờn, Karen cảm giác như có ai đó đang đắp chăn
cho mình, anh mở mắt ra và thấy đó là Hilly.
“Xin lỗi ngài, đã đánh thức ngài rồi.”
Karen quay đầu lại liếc nhìn đồng hồ treo tường, anh đã ngủ được một tiếng.
“Cậu chủ, hai mắt cậu đỏ au đầy tia máu, hay là cậu lên phòng ngủ trên lầu nghỉ
ngơi đi.”
"Không ngủ, còn phải làm việc, nếu không làm thì sao đủ tiền trả cho người
giúp việc được.”
Một câu nói đùa của Karen, nhưng Hilly lại rất nghiêm túc, nói thẳng: “Cậu chủ
à, tiền lương của tôi có thể giảm một nửa, thậm chí nhiều hơn cũng được.”
“Tôi đùa thôi.”
“Nhưng tôi thật sự nghiêm túc đó cậu chủ ạ, trước đây gia đình định cho tôi lấy
chồng để tiện giúp em trai nhập học và giảm bớt gánh nặng cho gia đình, tôi
không muốn lấy chồng thể nên cùng với vài người chị họ bình thường chơi thân
định đến làm ở nhà máy dệt theo thông báo tuyển dụng.”
“Ồ? Lúc nào vậy?”
“Nếu cậu không thuê tôi, có lẽ bây giờ tôi đã làm việc trong một nhà máy dệt,
các chị em họ của tôi đều đã đi làm.”
Karen gật đầu và không hỏi thêm câu nào.
Đúng lúc này, Alfred nghe thấy giọng nói, bước ra.
Karen đứng dậy khỏi ghế sofa, bước vào phòng tắm ở tầng trệt để rửa mặt, sau
đó liếc nhìn cô Anne và ông Pavaro đang nằm trong phương pháp duy trì độ
tươi mới, và đánh tiếng chào hỏi:
“Tôi đi ra ngoài đây.”
Đi xuống lầu, ngồi lên xe.
Alfred vừa khởi động xe vừa nói: “Cậu chủ, nếu không phải vì họ, Hilly giờ e là
cũng…”
“Có lẽ cô ấy đã đến một nhà máy dệt may bình thường.”
“Đợi lát nữa về tôi có thể hỏi về mấy người chị họ của cô ấy.”
“Không cần hỏi”
“Xin lỗi cậu chủ, tôi chỉ thấy rằng cảm giác mọi chuyện bọn họ làm đều phản
hồi rõ ràng đầy đủ trước mặt chúng ta thật tốt.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Vậy cậu chủ….”
“Tôi chỉ sợ anh nghiện thôi, à, cũng sợ tôi nghiện cảm giác đó nữa.”
“Cậu chủ nói rất có lý, tôi hiểu rồi.”
Trong khi xe đang chạy, Karen muốn mượn một cái gối và kê lên ngủ một lát,
nhưng lúc này, anh lại không buồn ngủ nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cảnh tượng lướt
qua bên ngoài cửa kính xe.
Có lẽ, lúc ông Pavaro ngồi trên ô tô cũng ngắm nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ
như thế này.