khác, giống như là một cái nhà hát, chỗ bán vé chia làm ba loại màu sắc.
Màu vàng có năm cửa bán vé, màu đỏ có ba cửa bán vé, màu tím chỉ có một cửa
bán vé.
Laure như cũ vẫn đi mua vé, đến chỗ cửa màu tím, một tấm vé màu tím có giá
một nghìn phiếu Trật Tự.
Karen lấy túi tiền ra, lại bị Laure đẩy trở về: "Làm vậy cũng không có ý nghĩa
gì, phiếu điểm của mỗi người thì đợi đến lúc về phòng riêng mà xài sau."
Karen cũng không giành đưa tiền, đi theo mấy vị công tử này ra ngoài cũng có
chỗ tốt, đó chính là lúc ăn nhờ ở đậu cũng không có cảm giác gánh nặng gì ở
trong lòng.
Nhưng nhìn xem giá vé trong tay, thật sự là đắt vô cùng, một nghìn phiếu điểm
cũng chỉ có thể mua một tấm vé vào cửa.
Có vẻ như cũng không phân thời gian suất diễn gì, cầm vé thì có thể soát vé mà
vào bất cứ lúc nào, người soát vé nhìn bốn người cầm vé màu tím bước đến, ấn
xuống một cái chuông, lập tức có bốn cô gái mặc trang phục truyền thống của
Đảo Ám Nguyệt bước đến, mỗi một cô gái nắm lấy cổ tay của một người, dẫn
theo bốn người bọn họ bước vào bên trong nhà hát.
Màu sắc chủ đạo của trang phục truyền thống Đảo Ám Nguyệt là màu trắng, với
hoa văn là màu đỏ sậm, cũng không quá lộ da thịt.
Sau khi tiến vào trong nhà hát, bốn người được dẫn lên tới trên lầu ba.
Tầng dưới cùng là vị trí của vé màu vàng, lầu hai là vị trí của vé màu đỏ, lầu ba
là vị trí của vé màu tím.
Laure được dẫn vào trong phòng trước, nói to với ba người còn lại:
"Ha ha, đi chơi vui vẻ nhé!"
Karen lập tức cũng bị đưa vào phòng riêng của mình, bên trong có một cái
phòng tắm cỡ nhỏ, còn có một cái giường, nhưng sàn nhà được đặc chế từ thủy
tinh, có thể trông thấy cảnh vật bên dưới rõ ràng.
Cô gái dẫn Karen vào trong phòng giới thiệu nói: "Xin ngài yên tâm, sàn nhà
chỉ có thể được nhìn từ phía trên, nhưng người ở phía dưới cũng sẽ không nhìn
thấy ngài."
Karen cúi đầu nhìn tiếp xuống dưới, phát hiện lầu một chỉ toàn là cái ghế, thuộc
về khu mở; lầu hai thì có giường và ghế sô pha, hai bên dùng rèm ngăn cách,
xem như cũng được tăng thêm một chút riêng tư, lầu ba thì tất cả đều là phòng
riêng, sự riêng tư được bảo đảm hơn nhiều, đồng thời tầng trên còn có thể
thưởng thức cách vui chơi của những người bên dưới, thỏa mãn ham muốn nhìn
trộm của mình.
Càng buồn cười hơn đó chính là, ở trong góc phòng còn có một cái lỗ kính viễn
vọng của hải tặc, thuận tiện để cho người chơi thưởng thức.
Toàn bộ vị trí trung tâm của nhà hát là một cái ao nước rất lớn, trong ao bây giờ
đang có không ít người bơi lội, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát
hiện, bọn họ đều là người cá, không có hai chân.
Với lại, bên trong có nam có nữ.
Người cá nam thì để trần, người cá nữ thì mặc áo tắm che những bộ phận quan
trọng.
Ở trên bàn còn có một loại trang bị giống như súng bắn cá vậy, có điều Karen
để ý một chút, vị trí bắn cũng không có mũi tên, mà là được khảm lên một viên
đá quý phát sáng rất nhỏ, trong lúc sử dụng nó, sẽ có chùm sáng nhỏ bắn ra từ
bên trong, cuối cùng tụ thành một điểm ở phía dưới, nhìn trúng người cá nào
trong ao thì có thể dùng cái này chiếu vào trên người họ, sau đó lập tức sẽ có
nhân viên đưa người đến trong phòng.
Lại cẩn thận quan sát mà nói thì có thể phát hiện trong người cá trong bể bơi
cũng có phân chia đẳng cấp, chia làm ba cái vòng bao phủ nhau, vòng tròn lớn
nhất bên ngoài thì ai cũng có thể chọn, vòng tròn ở giữa thì là khách ở lầu hai
mới được chọn, vòng bên trong cùng thì phải là khách ở lầu ba mới được chọn.
Đương nhiên, nếu khách trên lầu ba muốn chọn ở hai vòng ngoài cũng không có
vấn đề, nhưng bình thường mà nói, người cá ở vòng trong cùng đều là nam
thanh nữ tú, không chỉ có dáng người và gương mặt tốt, hơn nữa còn rất có khí
chất.
Sau khi thăm dò xong hoàn cảnh ở nơi này, Karen chỉ có thể cảm thán ở trong
lòng: Người của Đảo Ám Nguyệt, thực sự rất biết chơi.
Rất nhanh sau đó, Karen phát hiện mấy căn phòng bên cạnh mình có tia sáng
chiếu ra, đều rơi vào vị trí vòng trong cùng.
Vé vào cửa giá 1000 phiếu Trật Tự thì chỉ có quyền quý thật sự trên Đảo Ám
Nguyệt mới có thể chi nổi, lại thêm việc đám người của Karen vừa ăn cơm xong
đã đến nơi này ngay, cũng không thuộc về thời gian mà nhà hát đông khách, lúc
đi lên thì phòng của 4 người thì theo thứ tự một hai ba bốn, cho nên kia ba cái
chấm đỏ kia, là do đám người Laure bắn ra.
Laure đã từng đi tới nơi này, nên biết quy tắc cũng rất bình thường, nhưng
Richard cùng Leon thì chưa từng tới bao giờ, nhưng cũng lập tức quen thuộc
quy tắc ở nơi đây, chỉ có thể nói, đàn ông học tập về mặt này, có hiệu suất rất
cao.
Phía dưới có người phục vụ giơ bảng hiệu đi đến bên cạnh cái ao, người cá bị
chấm đỏ chiếu trúng thì tự giác bơi đến gần bờ, đúng vậy, chủ động, không phải
bị cầm lưới đánh cá vớt lên hoặc là bị ép buộc, với lại trên mặt của bọn họ cũng
nở nụ cười, tất nhiên việc được khách hàng lựa chọn cũng khiến bọn họ cảm
thấy rất vui.
Sau khi bơi đến trên bờ, các người hầu đem đến một cái bồn to giống như bồn
tắm đến, tự các người cá xoay người nằm vào trong, sau đó bị nhấc lên chuyển
lên trên lầu.
Karen lại cúi đầu xuống, mặc dù bây giờ khách đến cũng không nhiều, nhưng
vẫn có một chút, phía dưới đã có không ít nơi diễn ra cảnh tượng mà trẻ em
không nên nhìn.
Khiến cho Karen cảm thấy kỳ lạ là, phía dưới có vài người cá bị khách chọn đến
là có hai chân, nhưng lúc trước ở trong nước thì không có.
Cho đến khi Karen nhìn xuống phòng phía dưới, sau khi một cái bồn chứa
người cá được đưa vào trong, Karen trông thấy người cá được dùng một bình
thuốc, rất nhanh, đuôi cá liền biến thành hai chân.
Là hiệu quả của thuốc sao.
Có thể lựa chọn dùng thuốc, cũng có thể lựa chọn không dùng thuốc, suy cho
cùng thì sở thích của mỗi vị khách hàng là không giống nhau.
Karen kiểm tra cái giường này một chút, xác định ga giường và gối nằm ở đây
đều khá sạch sẽ, mới nằm lên trên.
Anh cũng không có ý định dùng cái máy kia, cũng không có ý định lựa chọn
một người cá lên trên phòng.
Không phải là bởi vì chính mình tỏ ra thanh cao, mà là người cá có một nửa bộ
dáng của người, loại "Quá trình" này, để cho Karen có cảm giác giống như đang
đi dạo trong chợ bán gia súc, ngay từ đầu thấy mới lạ nên mới đến, tiếp theo sau
đó thì cảm thấy hơi khó chịu trong tâm lý.
Mình cảm thấy dễ tiếp nhận không khí của quán cà phê 24 giờ và cửa hàng
điểm tâm hơn.
Cho nên, mặc dù mình cũng không muốn tỏ ra với ba người ở sát vách rằng bản
thân mình không thích hòa đồng, nhưng Karen cũng không muốn vì để hòa hợp
với đám người bọn họ mà khiến mình cảm thấy khó chịu.
Anh cũng chưa từng nghĩ tới muốn dựa vào việc cố gắng hòa nhập để xây dựng
mối quan hệ tốt với Laure và Leon.
Cuối cùng thì,
Cũng không phải chung một tầng lớp.
Đúng lúc này, Karen trông thấy trên tấm ván đầu giường mình đang nằm xuất
hiện một cái điểm đỏ.