"Tôi tin, mà bây giờ tôi lại cảm thấy có chút hứng thú với những gì mà hai
người đã làm trong hai ngày ngủ mê này."
...
Lão thuyền trưởng Gindo bước lên bờ, dẫn theo một đứa con đi chợ, Bart thì đi
theo phía sau hắn.
Mặc dù trên lý luận thì lão thuyền trưởng không có khả năng phản bội, nhưng
những người trong tiểu đội chắc chắn cũng sẽ đề phòng, chủ yếu vẫn là dó có
dư người, rảnh rỗi cũng chẳng có gì làm.
Bart trông thấy lão thuyền trưởng đi vào một cửa hàng bán đồ lưu niệm, nói là
đồ lưu niệm trên thực tế là một cửa hàng giống như bán "Đồ cổ", bên trong có
không ít thần bào của các đại giáo hội, đồ đạc và thư tịch, rất nhiều câu chuyện
xưa của các giáo hội cũng sẽ thường xuyên sẽ xuất hiện, đã từng có người kiếm
được một món Thánh khí phẩm chất cao trong cửa hàng này.
Chỉ có điều bình thường mà nói, trong cửa hàng giống thế này, hơn chín phần
mười đều là đồ phỏng chế, nhưng chỉ cần biết trả giá, mua như là "Đồ lưu
niệm", cũng sẽ không lỗ lãi gì.
Lão thuyền trưởng bắt đầu sưu tập những thứ liên quan đến Vực Thẳm Thần
Giáo ở trong cửa hàng, hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới việc phản bội, hắn ta chỉ
là vì để báo đáp;
Hắn muốn lấy số phiếu điểm trong ngân hàng trên đảo để đưa tặng cho Karen,
nhưng Karen trực tiếp cự tuyệt, thấy đối phương sắp đi, lão thuyền trưởng quyết
định đưa tặng một chút lễ vật cho đám người Karen.
Bên trong cửa hàng còn có hai nam một nữ, bọn họ đều mặc trường bào màu
đen, cả người từ trên xuống dưới chỉ để lộ ra hai con mắt, bọn họ cũng đang
chọn mua trong cửa hàng.
Nhưng rất nhanh, lão thuyền trưởng luôn luôn chọn lấy mấy món đồ có liên
quan đến Vực Thẳm Thần Giáo đã gây nên sự chú ý của ba người này.
Chờ đến sau khi lão thuyền trưởng trả giá tính tiền rời khỏi cửa hàng, ba người
liếc mắt nhìn nhau, nhao nhao đi theo ra ngoài.
"Thần Giáo cũng không có điểm truyền giáo trên Hỏa Đảo."
"Gặp được tín đồ ở ngoài cũng không kỳ lạ."
"Nhưng cái món đồ mà hắn ta đeo trên người kia lại tỏa ra mùi vị của nước
biển, cho nên rất có thể hắn đang thờ phụng chi nhánh nào đó của Hải Thần
Giáo đã tan rã, tuyệt đối không có khả năng thờ phụng Vực Thẳm chúng ta."
"Đợi đến ban đêm, đi theo hắn xem thử một chút, chúng ta cũng khó mà ra
ngoài một chuyến, nếu như có thể gặp được tín đồ của Thần Giáo trên đảo, cũng
có thể thuận tiện nghe ngóng một ít chuyện."
"Cũng đúng, chủ yếu là do Thần Giáo của chúng ta trong những năm này thật
sự là quá vô danh, sau khi ba người chúng ta đến đây, một chút tin tức ở phía
ngoài cũng không có, ta vẫn luôn không cho rằng thực lực của Thần Giáo chúng
ta yếu hơn Trật Tự."
"Nhớ kỹ nhiệm vụ của chúng ta, chúng ta chỉ là tới đây để chứng kiến Giragon
thức tỉnh, để xác định Giragon có còn thù hận gì với Thần Giáo chúng ta hay
không, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thì chúng ta cũng không thể bại lộ
thân phận."
"Biết, biết, không cần ngươi phải cảnh cáo ta, ta nhớ được nhiệm vụ của mình."
"Sau lưng có một người đang đi theo chúng ta."
"Nơi nào?"
"Hắn đi mất rồi."
"Chắc là do ngươi cảm nhận nhầm rồi chăng?"
"Có lẽ là vậy, ta không xác định, lão già kia vào quán trọ rồi."
"Đi theo vào xem thử."
...
Lão thuyền trưởng bưng theo một đống đồ lưu niệm đến trước mặt Karen, điều
này khiến Karen có chút dở khóc dở cười, anh vốn chính là vì an toàn nên cố ý
nói ra thân phận tín đồ của Vực Thẳm Thần Giáo ở ngay trước mặt của lão
thuyền trưởng này, không nghĩ tới vị lão thuyền trưởng này còn rất thành thật,
mình không muốn lấy phiếu điểm mà ông ta còn nhiệt tình mang đến tận cửa.
Karen chỉ có thể để Ventura nhận lấy những thứ quà tặng này, mấy thứ này mặc
dù là dùng phiếu điểm để mua, nhưng nếu muốn có tác dụng gì thì cũng không
có khả năng.
Chờ đến khi lão thuyền trưởng dẫn theo con trai rời đi về, Karen nhìn về phía
Pall đang ngồi trên lưng Kevin, tiếp tục chủ đề lúc trước:
"Chúng ta không có khả năng ở lại đây mà quan sát việc này phát triển, cô chắc
chắn cũng phải hiểu điều này;
Còn nữa, chúng ta cũng không có khả năng mang con Giragon kia đi theo cùng,
có biết bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi nó đấy, lựa chọn sáng suốt nhất bây giờ
của chúng ta đó là mặc kệ phong ấn trên hòn đảo này có thể bị giải trừ hay
không, chúng ta rời khỏi nơi này trước mới là cách tốt nhất."
Pall lắc lắc cái đuôi, nói: "Ta biết, ta hiểu, ta không quậy nữa, ta nghe lời, ta đợi
đến chạng vạng tối, lúc Giragon lại đến tìm ta chơi thì ta nói rõ với nó rằng ta
phải đi.
Ai, nó nhưng thật ra là một con chó rất đáng thương, đúng không, con chó
ngu?"
Kevin không nhúc nhích.
Pall dùng bàn chân vỗ cái đầu trọc của nó;
Kevin lập tức gật đầu phụ họa theo.
Lúc này, Alfred ở trong phòng sờ lên vỏ sò màu xanh lam bên tai, nói: "Thiếu
gia, có người theo dõi đến nơi này."
"Đến chỗ nào?"
"Ở trong khách sạn, đang lên lầu."
...
Ba người, hai nam một nữ mặc trường bào màu đen đi lên cầu thang, sau đó
trực tiếp đi về hướng căn phòng của Karen.
Đúng lúc này, cửa phòng phía trước bị mở ra, có mấy người bước ra ngoài, đằng
sau cũng có người đi tới, ở đầu bậc thang cũng có người xuất hiện.
"Xem đi, chúng ta đã bị bao vây, trưởng lão nói không sai, chúng ta rất thiếu
kinh nghiệm, cho nên ngài ấy mới yêu cầu chúng ta không cần làm gì cả, chỉ
cần yên tĩnh quan sát."
"Ngậm miệng đi, lúc này nói những lời nhảm nhí này thì được cái gì."
Lúc này, Karen đi ra từ bên trong phòng, nhìn về ba người đứng trước mặt.
Người nữ duy nhất trong nhóm mở miệng nói: "Ta nói chúng ta đến đây để kết
bạn, ngươi sẽ tin sao?"
"Tin, vì sao lại không tin." Karen lộ ra nụ cười ấm áp, "Con người ta thích nhất
là quen thêm bạn bè."
"Vậy thì xem ra chúng ta cũng nên chính thức chào hỏi nhau?"
"Đương nhiên có thể."
Sau đó, hai bên đồng loạt giơ hai tay lên, đặt trước ngực.
Karen: "Ca ngợi Thần Vực Thẳm."
Người nữ: "Ca ngợi Thần Trật Tự."
Cả hai liếc nhìn nhau, trong lòng đều hơi kinh ngạc một chút:
Người một nhà?