tôi dành cho Trật Tự sao?"
"Không, không phải."
Derius đưa tay đặt lên trên trán mình, thật ra anh ta chỉ vừa uống một ngụm
rượu mà thôi, nhưng nhìn dáng vẻ tựa như đã say.
"Rất xin lỗi, ta không nên trả lời ngài như vậy." Karen nói, "Thật sự thì tôi cũng
rất nể phục ngài, kính nể sự nỗ lực và hy sinh ngài đã bỏ ra."
"Thật sao."
"Đúng vậy, tôi tin tưởng, Thần Trật Tự vĩ đại đã trông thấy sự nỗ lực và cố gắng
của ngài, vì suy cho cùng thì ánh mắt của thần hiện hữu ở mọi nơi."
"Ừm." Derius thở dài, để chén rượu lên trên bàn, "Ta thấy mệt rồi."
Mới thế đã mệt rồi à? Không phải muốn cùng uống rượu tán gẫu với tôi sao?
Mới đó đã xong rồi? Câu trả lời của mình cũng không có vấn đề gì mà.
Đã như vậy,
"Vậy ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Karen đứng người lên, nói bổ sung:
"Xin ngài cân nhắc cho sức khỏe của mình, ăn một chút."
"Ta không nuốt trôi, ta chỉ muốn nghỉ ngơi thôi."
"Vậy ta giúp ngài đẩy xe thức ăn ra ngoài, để tránh mùi vị của nó ảnh hưởng
đến giấc ngủ của ngài."
Drius nhẹ gật đầu.
Karen đẩy xe thức ăn ra ngoài.
"A ha!" Peia nhìn thấy Karen đẩy xe thức ăn ra ngoài nói, "Cậu quả thật vẫn giữ
vững cái truyền thống này."
Fanny đi tới, nhìn thoáng qua đồ ăn trên xe đẩy, nói: "Tiêu chuẩn của bữa ăn
này thật sự là rất cao."
Tiêu chuẩn bữa ăn chắc chắn là được xác định dựa trên thân phận của khách.
Nếu Chủ giáo Bern đã cố ý không dặn dò mình phải giữ bí mật, Karen trực tiếp
nói cho Fanny và Peia những gì mình đã nghe và thấy được từ đoạn đối thoại
giữa Chủ giáo Bern và Derius.
"Thật sự làm cho người ta kinh ngạc, thần tử của Pamirez giáo lại là người một
nhà với chung ta." Peia cảm khái nói.
"Vậy có lẽ đây chính là sự đáng sợ của Thần Giáo." Fanny nói.
Karen đến cái từ hình dung "Đáng sợ" từ miệng của Fanny, bình thường mà nói,
hẳn là phải dùng từ “Hùng mạnh” để ca ngợi.
Chỉ là cái này cũng bình thường, không khí trong tiểu đội của Neo, từ lúc đầu
cũng đã không trong sạch gì.
"Tôi cảm thấy có một điểm kỳ lạ là ngài Chủ giáo kia cũng không yêu cầu ta
phải giữ bí mật." Karen nói ra điều mà mình không hiểu.
"Bởi vì không cần thiết phải như thế, vị thần tử này chắc chắn sẽ không rời khỏi
khách sạn Ankara, cho dù xem như anh ta yêu cầu ra ngoài cũng sẽ bị phía trên
từ chối, mà chúng ta trước lúc đàm phán thành công, tất nhiên cũng không có
khả năng rời khỏi khách sạn Ankara này.
Mặt khác, liên lạc giữa tiểu đội chúng ta và phía bên ngoài, chắc chắn cũng đã
bị cắt đứt từ phía trong rồi."
Lúc này, Peia đưa tay sờ lên cái vỏ sò trên tai mình, nói:
"Đội trưởng ra lệnh cho đội chúng ta giữ im lặng."
Cái này cũng có thể giải thích được, tương đương với việc tiểu đội của mình
cũng giống như vị Thần tử Derius kia, trong lúc cuộc đàm phán diễn ra thì cũng
chẳng khác gì đang ngồi tù, cho đến khi đàm phán kết thúc thì mới xem như
mãn hạn tù, cho nên vị Chủ giáo Bern kia cũng không cần phải yêu cầu mình
giữ bí mật.
Người biết, dù sao cũng sẽ chỉ ở trong cái khách sạn này mà thôi.
Sau khi đàm phán kết thúc... Không gian Sứ Giả sẽ mở ra cho Trật Tự Thần
Giáo, vậy đã xem như thôn tính được trung tâm của Pamirez giáo, không cần lại
lo lắng việc Pamirez giáo tạo phản?
"Vậy thì nhiệm vụ lần này, sẽ rất nhẹ nhàng." Karen mỉm cười nói.
"Cho nên các tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật mới ưa thích nhiệm vụ bảo vệ hộ tống
như vậy đấy." Fanny nói, "Những lần sự cố ngoài ý muốn như trong nhiệm vụ
trước của tiểu thư Ophelia đều rất hiếm gặp."
Karen vào phòng tắm tắm rửa một cái, lại thay một bộ đồ ngủ của khách sạn
cấp, nằm trên giường.
Peia và Fanny thì đang ngồi đối diện trên ghế ở cạnh cửa sổ mà uống nước trái
cây... Nhưng Karen lại nghe được mùi rượu nồng nặc, hai người phụ nữ này đổ
rượu vào trong bình nước ép trái cây, chả nhẽ như vậy không xem như đã trái
với điều lệ bảo an rồi sao?
Chỉ là, cái này cũng bình thường... Nhiệm vụ này đã không có khả năng cần
phải ra ngoài, tiểu đội của mình cũng trong trạng thái giữ im lặng, tầng lầu xung
quanh thì được đám người của đội trưởng phụ trách bảo vệ, phía bên tổ cận vệ
của mình quả thật cũng không có việc gì cần làm, uống chút rượu cũng không
có vấn đề gì.
Nếu như nói đến nguy hiểm có thể gặp phải, trừ phi là kẻ tấn công tiến hành kế
hoạch bằng cách tấn công cả cái khách sạn Ankara này.
Hai mắt của Karen nhắm nghiền, cho dù phần lớn thời gian ban ngày đều dành
để ngủ, nhưng bây giờ anh vẫn cảm thấy buồn ngủ như thường.
Sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ, Karen nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, mình
chỉ mới ngủ ba giờ, khoảng cách đến lúc trời sáng vẫn còn khá lâu, nhưng tinh
thần và thể lực đều đã không thể tốt hơn được nữa, không thể ngủ tiếp được.
Lúc đứng dậy, tay lỡ chống lên trên một chỗ mềm mềm, cúi đầu nhìn thoáng
qua, quả nhiên, bàn tay của mình đang đặt trên mông của Peia đang nằm ngủ
bên cạnh.
Karen thu tay lại, dùng chăn mền đắp kín cho cô ta, sau đó xuống giường.