Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Karen cười.

Anh đương nhiên biết rõ, mặc dù Ophelia có huyết thống Vương tộc Ám

Nguyệt, nhưng cô và Nữ Thần Ám Nguyệt cũng không có mối quan hệ trực tiếp

gì, sở dĩ Nữ Thần Ám Nguyệt có bộ dáng này có lẽ là bởi vì cô cảm nhận được

hình tượng cụ thể hoá tốt đẹp của Ám Nguyệt trong lòng mình là Ophelia.

Mặc dù hai người không có đến với nhau, ngay cả ngoại tình cũng không,

nhưng không cách nào phủ nhận rằng trong khoảnh khắc ngắn ngủi mình đã

từng lạc lối trong cảnh đêm của Đảo Ám Nguyệt.

Nữ Thần Ám Nguyệt quỳ sát xuống, giơ hai tay lên bắt đầu cầu nguyện:

“Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại.”

Cô không xem truyền thừa của mình là một sự ban ơn, bởi vì cô ta rõ ràng rằng

Trật Tự vĩ đại khinh thường những thứ này của cô ta, ngược lại có thể sẽ cho

rằng đây là một sự mạo phạm; cô ta chỉ muốn thông qua con đường này để tự

mình ca ngợi và cảm tạ trước khi tiêu tan hoàn toàn.

Chỉ có điều Karen còn chưa biết tin Đoàn trưởng Daan đã dẫn Kỵ Sĩ Đoàn tiến

về Nguyệt Luân, ngược lại áy náy nói:

“Ta vẫn nhớ lời thề với ngươi, ta sẽ hoàn thành.”

“Không, ngài vĩ đại, ngài đã hoàn thành lời hứa.”

Trang giấy vàng phát ra ánh sáng nhạt, Karen cúi đầu nhìn thoáng qua, tin tức

mới nhất mà ông Hoven vừa gửi đến, Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn đã phát động tấn

công Nguyệt Nữ Thần Giáo.

Trong lòng Karen không khỏi cảm thán: Nhanh như vậy sao?

“Sự nghiệp to lớn của ngài nhất định sẽ thành công, lý tưởng của ngài tất nhiên

sẽ hóa thành ánh sáng chói mắt nhất chiếu rọi thế giới này, ca ngợi ngài, ca ngợi

Trật Tự vĩ đại!”

Karen chỉ chỉ vào lồng ngực của mình, nói: “Truyền thừa của ngươi không cần

cho ta.”

“Một chút nhơ bẩn mà thôi, xin ngài tùy ý xử lý.”

Nữ Thần Ám Nguyệt bắt đầu lui lại, Thần tính cũng đang dần dần tiêu tan, đây

là chút vết tích cuối cùng để lại trên thế gian nay.

Có thể thấy được sau khi báo thù xong thì bây giờ trông rất nhẹ nhàng.

Chờ sau khi Nữ Thần đã hoàn toàn tiêu tan, Karen mở miệng nói:

“Connor, giải trừ ngăn cách.”

“Ồ, ngươi đang muốn giao truyền thừa này lại cho cô ta sao?”

“Chuyện của người lớn, trẻ con không nên hỏi nhiều.”

“Bây giờ chị Pall không ở nhà, ta phải thay thế chị Pall để thay thế chắt chắt

chắt chắt gái canh chừng ngươi.”

“Vậy sau này ngươi không cần ra ngoài làm việc với ta, vẫn là ở nhà hoàn thành

bài tập theo thường lệ đi.”

“Ồ, ngươi đang uy hiếp ta sao!”

“Thì sao?”

“Ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì.”

Cốt Long giải trừ kết giới, khôi phục hình dáng một cô bé.

Karen đưa tay véo véo cái khuôn mặt tức giận kia.

Romir xuất hiện, bà ta chủ động đi đến trước mặt Karen, vẻ mặt nghiêm túc lại

gấp gáp:

“Thư ký trưởng Karen, chuyện hiệp ước ta hy vọng hiện tại có thực hiện.”

Một là bởi vì lần này Luân Hồi tổn thất quá lớn, vượt qua tưởng tượng; thứ hai

là bà ta vừa biết được động thái mới nhất của Kỵ Sĩ Đoàn hướng về Nguyệt Nữ

Thần Giáo.

“Tốt, không có vấn đề.”

“Trật Tự có thể đưa ra ý kiến sửa chữa về chi tiết của hiệp ước, chúng ta sẽ

không có ý kiến gì.”

Phần hiệp ước trước đó có chút quá công bằng, công bằng đến nỗi hiện tại Luân

Hồi Thần Giáo cảm thấy mình có chút không xứng.

Karen mỉm cười nói: “Vậy thì cứ như hiệp ước trước đó đi, không cần thay

đổi.”

Romir nghe vậy, thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Đa tạ Trật Tự.”

Sau đó một tuần lễ, Karen ở lại Luân Hồi Thần Giáo phụ trách thay thế Đại tế tự

ký hiệp ước với Luân Hồi.

Luân Hồi Thần Giáo chủ động tăng thêm rất nhiều hạng mục hợp tác cụ thể, ví

như trận pháp dịch chuyển thẳng giữa hai giáo, về sau Trật Tự Thần Giáo có thể

phái lực lượng đến đóng quân ở phía ngoài Cánh Cổng Luân Hồi, chẳng khác gì

là nhượng bộ ra một phần quyền hạn sử dụng món Thần khí này.

Cái này cũng không tính là Luân Hồi chịu thiệt thòi, cũng không tính Trật Tự

lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mà bây giờ Luân Hồi đã không có lực

lượng để có thể bảo vệ cái Thần khí trấn giáo này.

Trong khoảng thời gian Karen bận rộn làm việc, Connor dẫn theo Ukunga đi

chơi ở khắp các hang động của Luân Hồi Cốc, trong suốt hai kỷ nguyên thì nơi

này đã tích luỹ không biết bao nhiêu sinh vật vong linh, trong đó số lượng sinh

vật xương tự nhiên không ít.

Bây giờ phần lớn đều đã chết, hang động cũng không có ai canh giữ, Connor rất

vui vẻ mà tìm thấy những mẩu xương đẹp ở bên trong.

Lúc ngồi xe ngựa hướng vào trận pháp dịch chuyển, Karen vừa xem báo vừa

nói:

“Sao không tìm đá quý mà lại đi tìm xương cốt rồi?”

Ukunga đáp lời trước: “Cô bé thật sự là đứa trẻ thông minh nhất mà ta từng gặp,

bây giờ vậy mà đã có thể tu luyện ra con rối phân thân.”

Connor lộ ra một chút vẻ thẹn thùng và thận trọng, người khác khen mình so

với tự mình khen mình thì thoải mái hơn nhiều.

Thuật pháp con rối phân thân cũng không tính là thuật pháp gì quá khó, con rối

do người bình thường tạo ra chỉ có phần hình thức, sức mạnh linh tính của

Karen hùng hậu có thể tạo con rối càng kiên cố hơn, nhưng nếu con rối Cốt

Long … vậy thật sự có thể làm ra vài việc khó tưởng tượng.

Karen hỏi: “Có thành công sao?”

Ukunga giành nói lần nữa: “Thành công, hình thể đồng dạng, thể chất không

thua kém quá nhiều, cô bé có thể lập tức triệu hồi ra ba con rối Cốt Long.”

Connor lập tức sửa lời: “Là năm con, năm con, hôm qua lúc chiều tự ta lén thử

một chút.”

Karen lại hỏi: “Con rối có thể sử dụng thuật pháp sao?”

Connor cúi đầu: “Còn chưa dùng được.”

Karen: “Vậy thì tiếp tục cố gắng đi.”

Ukunga có chút im lặng nói: “Không phải chứ, nhà các ngươi dạy trẻ con

nghiêm khắc đến thế à?”

Karen nhìn thoáng qua Ukunga, Ukunga lấy dũng khí: “Sao vậy, ta có nói sai

sao!”

“Ừm, ngươi nói đúng.” Karen sờ lên đầu Connor, “Connor nhà chúng ta đã rất

tuyệt.”

Ukunga thở một hơi dài nhẹ nhõm, cứ như người được xoa đầu tán thưởng là

mình.

Sau khi dịch chuyển một hồi, Karen cũng không về đại khu Dinger để báo cáo

công việc, mà là đến phố Mink trước.

Bây giờ anh về nơi này có thể nói là rất nhẹ nhàng tự do, trong mắt người ngoài

cũng không xem như lười biếng mà là ngài Thư ký trưởng không tiếc lấy thân

mình mạo hiểm nhiều lần thăm dò nơi nguy hiểm.

Không có trực tiếp về nhà, xe ngựa dừng trước cửa nhà Piaget.

Vừa xuống xe, Karen đã nhìn thấy mình cha vợ tương lai của mình là ngài Bede

đang đứng chờ mình ngoài cửa.

Đây là tính được trước mình sẽ tới, cũng phù hợp với đặc tính của Bích Thần

Giáo. Bede hành lễ với Karen: “Bái kiến Thư ký trưởng Karen.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK