Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc tuyển cử phía dưới vẫn còn đang tiến hành rất nghiêm túc.

Dưới “ánh mắt của Trật Tự”, tất cả mọi người đều phối hợp vô cùng chuyên

nghiệp.

Ukunga ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại ngẩng đầu nhìn thì phát hiện hội nghị thế

mà vẫn còn tiếp tục, không khỏi cười nói:

"Lúc trước, chúng ta ít nhất sẽ còn ra vẻ đứng ở sau lưng điều khiển nâng đỡ

một cái, lại thông qua một cái chương trình chính nghĩa, ta nhớ lúc tuổi còn trẻ

từng bị điều động đi làm một nhiệm vụ chế tạo Thần dụ cho một cuộc tranh cử

của một giáo hội nhỏ.

Ha ha, không có cách nào, luôn có đồ đần tin vào cái này.

Bây giờ thì ngươi có chút quá đơn giản rồi, giống như là đang nhìn một người

diễn theo kịch bản, không thấy buồn tẻ nhàm chán sao?"

Karen lắc đầu: "Không, trái ngược thì ta cảm thấy cái này còn rất thú vị."

Ukunga hỏi: "Hưởng thụ niềm vui khi cảm nhận quyền thế của Trật Tự?"

"Không cách nào phủ nhận là quả thật có một phần nguyên nhân này."

"Còn nguyên nhân chủ yếu là gì?"

"Chủ yếu là… ngoại trừ Trật Tự Thần Giáo ra, bất cứ Thần Giáo nào xuất hiện

loại cục diện này thì ta đều sẽ cảm thấy vui vẻ."

"Này, mặc dù ta là thầy của ngươi, nhưng ta cũng không có hứng thú đi kiểm tra

trình độ tín ngưỡng gì của ngươi đâu, ngươi không cần thiết phải nói chuyện với

ta như vậy.”

"Bởi vì quá chính xác, cho nên cảm thấy đây là nói lời nói khách sáo sao?"

"Không phải thì sao."

"Nhưng ta có thể cảm nhận được sự vui vẻ đơn thuần từ bên trong."

"Ta có cảm giác nếu về sau ngươi thật sự lên làm Đại tế tự thì thái độ của người

đối với Thần Điện sẽ giống như vị đang tại nhiệm."

Có lẽ là bởi vì Ukunga quá đặc thù, Karen cũng không tiếp tục che giấu, nhẹ gật

đầu, nói:

"Hẳn là vậy."

"Nhưng hắn là người thừa kế Tiranus, hắn có thể làm đến bước này là có

nguyên nhân đặc thù, ngươi dựa vào cái gì cảm thấy mình cũng có thể?"

"Chuyện gì thì cũng đều dựa vào người làm nó.”

Karen nhìn về phía Connor, làm động tác uống nước.

Connor lập tức lấy ly nước và nước đá ra từ trong cặp sách.

Ukunga hỏi: "Có rượu không?"

"Không có." Connor kiên định lắc đầu.

"Ta thấy có mà." Ukunga chỉ vào cặp sách, bên trong có để bình rượu mà Karen

uống chưa hết lúc ở trên xe ngựa.

"Thế nhưng mà nó rất đắt tiền đó."

"Đừng có nhỏ mọn như vậy, phí dịch vụ của ta cũng không rẻ như vậy đâu."

Karen nói: "Rót cho hắn đi."

Ukunga nhận ly rượu, nhấp một miếng, nói: "Có khoảng vài trăm năm, ta cảm

thấy uống rượu rất vô nghĩa, ăn cái gì cũng thấy vô nghĩa, cảm thấy không còn

sức lực, chỉ hấp thụ linh thạch."

"Sau đó thì sao?"

"Về sau phát hiện cuộc sống như vậy rất buồn chán, sống lâu là một sự buồn

rầu. Giống như là mất ngủ, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại ngủ không được,

nhưng chờ mãi cũng không đến được hừng đông."

"Khó mà cảm thấy đồng cảm được."

"Sau này ngươi cũng có thể cảm nhận được, đợi đến lúc ngươi ba trăm tuổi thì

sẽ cảm thấy rất buồn tẻ. Đây cũng là vì sao mà vào giai đoạn hai trăm tuổi kia

đám Trưởng Lão Thần Điện thường rất hoạt bát, giống như Siti và Lohan.

Bọn hắn là đang trong lúc còn thanh xuân trẻ tuổi."

Nghi thức tuyển cử cuối cùng kết thúc, tất cả mọi người rất mệt mỏi, nhưng đều

cực kỳ tập trung biểu diễn.

Sau đó, Derius sẽ tổ chức nghi lễ nhậm chức, chỉ có điều Karen là sẽ không tới

tham gia, đó là chuyện của Bộ ngoại giao. Karen đứng người lên, rời khỏi vị trí,

Ukunga bưng bình rượu, tránh khỏi đôi tay nhỏ của Connor rồi cũng đi ra ngoài.

Andrew chỉ huy đội bảo an và đội kỵ sĩ của Ventura bên ngoài rút đi.

Xe ngựa lái ra khỏi Thần Điện của Pamirez Giáo, sau đó thông qua trận pháp

dịch chuyển mà rời đi.

Derius thở một hơi dài nhẹ nhõm, ở phía sau hắn, một đám thần quan Pamirez

Giáo cũng làm động tác tương tự.

Một vị thần quan lớn tuổi phụ trách nghiên cứu Thần sử trong giáo, phát ra một

tiếng bồi hồi:

"Thế giới đang dần dần trở về bộ dạng nên có của nó."

Derius nghe vậy, lập tức quay đầu trừng mắt về phía hắn.

Ông lão cúi đầu hành lễ với Drius: "Giáo tôn."

Ánh mắt của Derius trở nên nhu hòa xuống, chính hắn cũng cảm thấy phát cáu

vào lúc này không có chút ý nghĩa nào: "Ngươi rốt cuộc đang muốn nói cái gì?"

Ông lão đáp lời: "Thần Giáo chính thống sẽ dần dần xé đi lớp mạng che mặt dối

trá, giáo hội vừa và nhỏ sẽ trở về vị trí vốn có của mình, Giáo tôn, con đường

tiếp theo sẽ càng gian nan, cũng sẽ thực tế hơn."

Derius hít sâu một hơi, điều này không khỏi làm hắn nghĩ tới câu hỏi mà chính

mình đã từng hỏi Karen trước kia: Chẳng lẽ, giáo hội nhỏ thì không xứng có

quyền tự do tín ngưỡng và phát triển sao?

Hôm nay, Karen dùng hành động thực tế để trả lời mình một lần nữa: Rốt cuộc

là điều gì đã cho những giáo hội nhỏ ảo tưởng rằng mình có những quyền này?

Không chỉ Trật Tự Thần Giáo, sau khi chiến sự ở Sa Mạc mở màn thì các Thần

Giáo chính thống khác lập tức trở nên không còn như trước, gần đây đã có hai

mươi giáo hội nhỏ bị thâu tóm mà biến mất, bọn chúng so sánh với Pamirez

Giáo thì còn thảm hơn vô số lần.

Khi những Thần Giáo chính thống hùng mạnh kia bắt đầu từng bước tiến vào

giai đoạn đối kháng nhau, đều không hẹn mà cùng nắm chặt dây xích chó trong

tay, những giáo hội vừa và nhỏ kia nhìn có vẻ có thể sống như người lại chỉ còn

có thể học theo chó mà sủa gâu gâu.

Ông lão do dự một chút, lại nói câu:

"Thưa Giáo tôn, lúc thế giới đã bắt đầu thay đổi, thì ôm ấp những ảo tưởng

không thiết thực cũng không còn là ngây thơ… mà là ngu xuẩn."

Nói xong, hắn chống trượng xoay người run rẩy rời đi. Hắn đang khuyên bảo

tân Giáo tôn làm một con chó cho thật tốt, chờ đến khi chịu đựng qua giai đoạn

gian nan nhất này thì Pamirez Giáo mới có được thả dây xích ra mà quay lại

làm người, nếu như không nghe lời hay có ý nghĩ khác vậy cũng chỉ có thể bị

chủ giết thịt.

Đây không phải là tiêu cực, đây là sự bất đắc dĩ.

Trong kỷ nguyên trước, ngay cả các Thần linh có địa vị cao cao tại thượng đều

phải chọn phe để đối kháng chém giết nhau, Thần linh yếu hơn phải quy thuận

Chủ Thần hùng mạnh để tìm kiếm sự che chở.

Thần còn như vậy, người, sao có thể có ngoại lệ gì?

Người vốn đã rời đi, nhưng lại chưa rời đi.

Karen nắm tay Connor, xuất hiện ở trên bãi cát, Ukunga vừa uống rượu vừa đi

theo.

Connor cực kỳ đau lòng nhìn xem bình rượu đang không ngừng bị uống bớt,

lông mày nhăn lại.

Karen phát hiện, cúi người, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lông mày Connor:

"Ngoan, đừng nên nhỏ mọn như vậy, về sau chờ đến lúc hắn chết rồi thì tất cả di

sản của hắn đều là của chúng ta."

"A." Ukunga kém chút cười đau cả bụng, "Ai, cho dù ta có chết thì ngươi cũng

chỉ là đệ tử của ta, mà ta là người có gia tộc."

Karen cực kỳ bình tĩnh nói: "Nếu như ngươi chết rồi thì gia tộc của ngươi cũng

không dám tranh di sản của ngươi với ta."

"Nói vậy cũng không sai, nhưng ta cũng không có di sản gì để ngươi kế thừa,

mấy món đồ của ta ở trên ngôi sao kia cũng đều thuộc về Thần Điện."

Connor nói: "Bây giờ lấy trước cũng không phải không kịp."

"Người lớn nhà ngươi trêu chọc ta thì cũng thôi đi, sao vậy, ngươi cũng cảm

thấy ta sắp chết rồi à?" Ukunga cười hỏi.

Connor nói: "Ồ, chỉ là muốn nhận quà mà thôi."

Nói xong, cô bé còn lấy cặp xách ôm trước người.

Ukunga nhắc nhở Karen: "Ngươi giải trừ toàn bộ phong ấn của món Thần khí

này, còn giao cho nó trông giữ, cái Thần khí này có Khí linh, cẩn thận khí linh

ảnh hưởng đến nó đấy."

"Không có chuyện gì, ta sẽ thường xuyên chú ý."

"Đừng có mà xem nhẹ."

"Không có, ta tuyệt đối tin tưởng lời nhắc nhở của ngươi; dù sao thì không ai

hiểu Khí linh bằng ngươi nhỉ."

Nguyên nhân để Karen yên tâm là do Connor có được truyền thừa của Long

Thần Phản Nghịch, có chút giống với hình ảnh của Thần Trật Tự trong cơ thể

mình, cho dù khí linh có tâm tư khác cũng rất khó để thành công.

Rốt cuộc Ukunga uống xong bình rượu, hắn tiện tay ném bình rượu không

xuống bãi cát

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK