trên đường.
Cuộc chiến, không, là cuộc đồ sát đã tiến vào hồi cuối, hiện tại mọi người đang
quét dọn chiến trường, bảo đảm không bỏ sót tên nào.
Karen đưa tay mở tủ lạnh nhỏ trên xe, lấy từ bên trong ra một bình rượu vang
đỏ.
“Lão diễn viên” trước đã bị Bern uống;
Nhưng Alfred vào tối hôm qua đã cố ý đổi “Thế thân” thành “Diễn viên chính”.
Đây là một bình rượu có thể bán được tám mươi nghìn Phiếu Trật Tự trên chợ
đen, nhưng không phải có phiếu điểm là có thể mua được, mà là được tặng, là
sản vật quý giá trong Không Gian Khai Thác nào đó, hàng năm đều sẽ lấy riêng
ra một phần để tặng cho các nhân vật lớn trong hệ thống, xem như một loại
phúc lợi của bộ môn.
Sau khi Karen uống một ngụm thì ngoài ý muốn cảm thấy cũng không tệ;
Lại uống thêm một ngụm, xác nhận nguyên nhân thấy nó không tệ cũng không
phải là bởi vì nó đắt.
Connor nhìn chằm chằm một vùng đầy thi thể ngoài cửa sáng, nói: "Ồ, thật
nhiều người chết."
Ngay sau đó, Connor quay đầu nhìn về phía Karen, hỏi: "Trong nhà mỗi ngày
bắt rất nhiều người, ở chỗ này cũng giết thật nhiều, ngươi không cảm thấy thất
vọng à?"
"Không thất vọng, chính bởi vì diệt trừ những kẻ này thì ta mới có thể cảm thấy
càng có hi vọng."
"Vì sao vậy?"
"Bởi vì con người cuối cùng sẽ mắc bệnh, Thần Giáo cũng giống như vậy,
không có nơi nào là sạch sẽ tuyệt đối, cho nên việc chúng ta có thể làm đó là
quét dọn cẩn thận.
Đừng có bởi vì thấy một nơi không tốt thì quen thói hô lên những lời rằng cả
thế giới này đều dơ bẩn, phương thức đối đãi với thế giới quá nông cạn."
"À." Connor cái hiểu cái không, "Vậy đám Trầm Mặc Giả kia có mạnh không?"
Connor đeo cặp sách mới nên bây giờ xương cốt thấy ngứa, rất muốn đánh một
trận.
"Một tổ chức tạo thành từ một đám tự cho mình là tinh anh thì dù có mạnh hơn
nữa cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Thế nhưng mà trong sách có vẻ rất mạnh mà."
Connor có đọc sách, nhưng khẩu vị của cô bé và Pall khác biệt, có thể là do còn
chưa tới tuổi tác, không có hứng thú đối với tiểu thuyết tình yêu, ngược lại là rất
thích tiểu thuyết truyền thống của Wien. Các tác giả Wien và ngoại quốc, đều
thích lấy Wien làm bối cảnh để tạo nên vô số tổ chức thần bí đặc biệt, ví như
Hội Xương, Thánh Quang Đoàn vân vân, nói rằng kẻ thật sự nắm giữ đế quốc
Wien không phải chính phủ Wien, mà là bọn chúng.
Karen đáp: "Một tổ chức có mạnh hay không cũng không phải xem xét từng
thành viên trong tổ chức có mạnh hay không, mà là phải xem xét tổ chức này
đại biểu cho lợi ích của quần thể nào, mà cái quần thể này có chiếm phần đông
hay không, cái lợi ích này có phải là lợi ích căn bản hay không."
"Vậy Trật Tự Thần Giáo thì sao, nó đại biểu cho lợi ích căn bản của ai?"
Karen có rất nhiều cách để trả lời câu hỏi này, có thể làm được mười phần kỹ
càng, luận chứng có căn cứ đầy đủ, nhưng anh cũng không mở miệng thao thao
bất tuyệt mà nói rất đơn giản:
"Connor, điều này cần chính ngươi đi quan sát, tự mình tìm hiểu."
...
Xe ngựa dịch chuyển đến Thánh địa Siloska, nơi đây nổi tiếng là nơi tập kết
hàng của các loại khí cụ không gian, có đại công xưởng do Pamirez Giáo làm
chủ, đồng thời cũng có vô số xưởng nhỏ không đếm hết, ngày xưa nơi này
ngoại trừ thương nhân từ các nơi đổ về như nước chảy sẽ còn sẽ có tiếng rèn
đúc vang lên chưa từng ngừng nghỉ.
Nhưng bây giờ nơi này lại có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả nhân viên bản địa tương quan, tất cả đều đi ra đường, cực kỳ yên tĩnh mà
xếp hàng dọc theo hai bên, ngước nhìn xe ngựa đang tiến đến.
Phía sau xe ngựa, còn có các kỵ sĩ Trật Tự đi theo, trên bộ giáp kỵ sĩ đều dính
vết máu tươi, giống như là vừa lăn qua bãi máu.
Nơi đây vốn phải có không khí “hoan nghênh nhiệt liệt” nhưng bây giờ lại rất
khó tạo nên với cảnh tượng này, cho dù là những thần quan được sắp xếp để đến
tổ chức hoạt động tiếp đón thì giờ phút này cũng bởi vì quá hoảng hốt nên đã
quên mất nhiệm vụ của mình.
Trong bầu không khí tràn ngập sát khí này, tất cả mọi người cảm thấy yên tĩnh
mới thích hợp với chủ đề nhất.
Cuối cùng xe ngựa dừng lại trước cổng Thần Điện Pamirez Giáo.
Ở ngoài cổng sớm đã có một đám thần quan Pamirez Giáo do Derius dẫn đầu
tiến hành nghênh đón.
Cửa xe mở ra, Karen nắm tay Connor đi xuống.
"Chào ngài."
"Chào ngài."
Một đám thần quan cao cấp của Pamirez Giáo hành lễ với Karen. Karen chỉ nhẹ
gật đầu. Ngược lại là Connor, mặc dù một tay được Karen nắm, nhưng vẫn dùng
một cái tay khác đặt ở trước ngực, cúi đầu đáp lễ lại.
"Ca ngợi Trật Tự."
Sau khi đáp lễ xong, Connor có chút tò mò ngẩng đầu nhìn Karen, ý là, sao
ngươi không lễ phép thế?
Derius đi đến trước, cực kỳ cung kính nói: "Thưa ngài, nơi nghỉ ngơi thoải mái
nhất đã được sắp xếp, xin ngài nghỉ ngơi thật tốt."
"Đi xem Giáo tôn trước đi."
"Vâng, thưa ngài."
Derius không có cự tuyệt, tự mình dẫn Karen tiến vào Thần Điện, những nhân
viên còn lại theo ở phía sau.
Trong Thần Điện có trận pháp dịch chuyển nối liền với Không Gian Sứ Giả, mà
tín sứ không gian thì tương đương với Trật Tự Thần Giáo thần điện.
Trong Không Gian Sứ Giả có chút vắng vẻ, ngay từ đầu nó chắc chắn không
phải như thế này, nhưng từ đầu kỷ nguyên đến nay thì thực lực của Pamirez
Giáo đã không đủ sức để gánh vác công việc giữ gìn Không Gian Sứ Giả, một
vài khu vực không quá quan trọng chỉ có thể niêm phong lại.
Karen đi tới nghĩa trang, nơi này có một bia mộ mới được dựng lên, chôn cất
Giáo tôn đời trước của Pamirez Giáo vừa qua đời không lâu.
Vị Giáo tôn này rất đặc thù, các tín đồ Pamirez Giáo tin chắc rằng Giáo tôn tiền
nhiệm đã thành công ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách, nhưng phần lớn phía
ngoài vẫn duy trì thái độ hoài nghi với việc này, bởi vì tuổi thọ của Giáo tôn
cũng không được kéo dài.
Cách để giải thích cho việc này đó là trong lúc ngưng tụ thành công Giáo tôn lại
nảy sinh một vài vấn đề.
Ngược lại thì Karen có cách giải thích tốt hơn cho việc này, một vị gián điệp do
Trật Tự xếp vào trong Pamirez, hắn có thể đi đến một bước này đã rất không dễ
dàng, có thể ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách càng là chuyện không thể tưởng
tượng, trong lúc đó gặp vấn đề thì đó mới là chuyện không quá bình thường.
Lập trường quyết định thái độ, Karen rất kính trọng vị tiền bối này, bao gồm cả
Bern, anh cũng có cảm xúc không khác lắm.
Ai cũng muốn sống một cách trong sạch, nhưng luôn có một số người không thể
không lựa chọn đưa mình vào trong bóng tối để vì có thể theo đuổi một lý
tưởng, vì một sự nghiệp nào đó, vì một niềm tin nào đó, vì có thể để cho phần
lớn tín đồ trật tự có thể sống dưới ánh mặt trời.
Dùng thủ đoạn chẳng mấy vẻ vang, nội tâm thì ngày đêm phải chịu đựng đau
khổ và dày vò, nhưng vẫn không có lựa chọn từ bỏ, Trật Tự Thần Giáo có thể
hùng mạnh như ngày nay thì cũng không thể không bỏ qua sự nỗ lực cố gắng
của nhiều thế hệ những người làm việc này.
Karen hành lễ cực kỳ trịnh trọng trước bia mộ.
Lúc hành lễ xong quay người, Karen nhìn thoáng qua Derius, vẻ mặt Derius có
chút phức tạp.
Hắn vẫn luôn mê mang về thân phận của mình, từ góc độ tình cảm cá nhân có
thể hiểu cho hắn, nhưng với góc độ lập trường giáo hội và lập trường tín
ngưỡng thì khuynh hướng sai lầm của hắn gần như không thể tha thứ.
Cân nhắc đại cục thì Trật Tự Thần Giáo sẽ xem hắn như đối tượng nâng đỡ.
Nhưng cũng bởi vì sự ngây thơ hắn bị phát hiện quá dễ dàng, sự tồn tại của hắn
trên thực tế là đang gia tốc quá trình thẩm thấu và chiếm đoạt Pamirez Giáo của
Trật Tự Thần Giáo.
"Thưa ngài, bây giờ…"
"Đại hội tuyển cử."
"Thưa ngài, đại hội tuyển cử bắt đầu vào buổi sáng ngày mai."
"Bắt đầu ngay bây giờ đi, ta có nhiều việc phải làm, không đợi được."
Một đám thần quan cao cấp của Pamirez Giáo đi theo vào Không Gian Sứ Giả
sau khi nghe câu nói này của Karen đều cúi đầu, trong lòng chắc chắn là không
cam lòng, nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài.
Derius còn muốn giữ lại một chút thể diện, nói: "Thưa ngài, ngày giờ đều là đã
sớm định sẵn rồi, có ít người có lẽ bây giờ còn chưa đến..."
Karen sờ lên đầu Connor, nói: "Vậy chúng ta về nhà làm bài tập nhỉ?"