Từ khi hai tiểu đội kia tiến vào trang viên cho đến lúc này, đã sắp gần một giờ
đồng hồ trôi qua.
Mà trong khoảng thời gian này, Neo vốn là đội trưởng cũng không đưa ra bất cứ
mệnh lệnh nào, toàn bộ đội hình tác chiến thứ nhất đều yên lặng mà ngồi xổm
hoặc là nằm ở phía sau sườn núi.
"Thời gian cũng đã tới, Fanny, thông báo cho đội hình số hai, để bọn họ lấy
danh nghĩa của ta mà báo cáo về thần giáo, ba tiểu đội chúng ta gặp phải sự tập
kích quái lạ trong trang viên, bị thương nghiêm trọng, yêu cầu chi viện."
"Vâng, thưa đội trưởng."
Sau khi ra lệnh xong, bóng dáng của đội trưởng lại biến mất, Karen sau đó lại
thấy bóng dáng của đội trưởng xuất hiện ở một phía khác của sườn núi,.
"Thanh kiếm kia của cậu đâu rồi, sao lần này không mang theo?" Peia đến bên
người Karen hỏi.
"Thấy nó quá nặng, không được tiện cho lắm."
"A, thì ra là vậy sao." Peia đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Karen, ánh mắt
nhìn về vị trí hiện tại của đội trưởng, "Cậu có cảm thấy rằng hôm nay đội
trưởng có chút gì đó kỳ lạ hay không?"
"Đội trưởng chắc chắc có lý do của riêng mình."
"Tất nhiên tôi cũng biết là thế." Peia trợn mắt nhìn Karen một chút, cũng không
thèm nói gì thêm, mà là dứt khoát nằm xuống đất, dùng đầu ngón tay đùa
nghịch cái khuyên mũi của mình.
Đột nhiên, màn đen vốn đang bao trùm trên tòa lâu đài trang viên Ales bỗng
nhiên biến mất, đèn đuốc lập tức khôi phục trở lại.
Một đám người đi ra từ trước cổng trang viên, tựa như là đội viên của hai tiểu
đội Đòn Roi Kỷ Luật kia, lúc bọn họ ngồi vào trong xe, xe rất nhanh đã khởi
động, đèn xe cũng một lần nữa sáng lên, quay đầu xe lại, trở về trên con đường
đã đến, thậm chí, trên đường quay trở lại, bọn họ vẫn đang bấm còi xe khiêu
khích nhau.
Tất cả mọi việc đều có một cảm giác kỳ dị không nói nên lời.
Bởi vì ba tiểu đội đều nhận được cùng một loại nhiệm vụ như nhau, nhiệm vụ
này cũng không có khả năng bình yên như vậy, hai tiểu đội kia đi vào, lại đi ra,
kết quả trong lâu đài cổ kia cũng không có việc gì xảy ra?
Vậy bọn họ đi vào là làm cái gì?
Giải thích hợp lý duy nhất cơ bản chính là, lâu đài Ales đưa ra đủ thành ý mà
xin lỗi, giao ra kẻ cầm đầu, đồng thời đưa đầy đủ thù lao cho hai cái tiểu đội
này, để bọn họ bắt lấy người kia đi giao nộp lên trên. Suy cho cùng thì mức độ
của nhiệm vụ thanh lý, vẫn là từ người thanh lý là đội trưởng của các tiểu đội
Đòn Roi Kỷ Luật quyết định.
Bây giờ bọn họ đã cùng hoàn thành xong nhiệm vụ và đang trên đường trở về.
Nhưng nếu như mọi việc thật sự chỉ đơn giản như vậy thì bóng đen xuất hiện
lúc trước phải nên giải thích như thế nào?
Bóng dáng Neo lại xuất hiện ở giữa đội hình, hạ lệnh: "Toàn bộ triệt để lùi về
sau, Fanny, truyền tin cho đội hình số hai, để bọn họ nghĩ cách chặn lại xe của
hai tiểu đội kia."
"Vâng, thưa đội trưởng."
Cứ như vậy, đám người cứ ngồi chờ tận hai tiếng đồng hồ trên cái sườn núi này,
chuyện gì cũng chưa làm mà đã triệt để lùi về phía sau, nhưng không có người
nào có ý kiến phàn nàn.
Trở về được khoảng chừng mười lăm phút, trên con đường phía trước xuất hiện
bóng dáng của một đoàn xe, những chiếc ô tô kia toàn bộ dừng ở ven đường,
đèn xe mở ra, động cơ cũng không tắt máy.
Bọn người của Marlow thì đứng ở vị trí hai bên, thấy đội trưởng dẫn đoàn người
quay về, chủ động tiến lên phía trước nói:
"Đội trưởng, có chuyện xảy ra. Chúng ta dựa theo mệnh lệnh của ngài đang
chuẩn bị chặn đường đội xe lại, lúc đi lên dọc theo đường cái, phát hiện những
chiếc xe này đều đang dừng ở ven đường, trong xe không thấy một bóng người
nào."
Neo đi đến ven đường, mở cửa của một chiếc xe ra, đưa tay sờ sờ vào chỗ ngồi,
lại lách người vào trong xe, hít hà, không có phát hiện bất cứ sự bất thường nào.
Hai tiểu đội kia rõ ràng là lái xe ra ngoài, hoàn toàn không có lý do bỏ xe ở chỗ
này mà đi bộ về.
Cho nên, người của hai tiểu đội kia rốt cuộc đã đi đâu cả rồi?
Hay là, người chạy xe ra ngoài rốt cuộc là ai?
"Toàn đội rút lui, chờ đợi đội tiếp viện đến!"
Đội trưởng Neo ra lệnh, điều này cũng có ý nghĩa rằng, nhiệm vụ đến nơi đây,
gần như đã tuyên bố thất bại, với lại Neo cũng không có ý muốn tiếp tục.
Cả đội bắt đầu đi về phía đường sắt lúc đến đây, ở giữa đoạn này, đường sắt và
đường bộ có một chỗ giao nhau, đường bộ thì đi xuyên qua phía dưới một cái
cầu hình vòm, phía trên là đường sắt.
Khi mọi người rút lui về tới nơi này, từ phía bên trong.
Ánh sáng xuất hiện, từng chiếc ô tô lái ra từ bên trong, bọn họ bấm còi lẫn
nhau, lạn lách, còn có không ít người vươn nửa người ra ngoài cửa sổ xe rồi giơ
ngón giữa lên.
Số lượng, loại hình, biển số xe, đều giống như đúc với đoàn xe mà đám người
mất tích lúc nãy ở trên đường.
"Đón xe!"
Neo ra lệnh.
Mọi người trong tiểu đội đi tới trên đường lộ, Fanny dùng súng trường bắn ra
một viên đạn tín hiệu màu đỏ.
Hai đội xe dừng lại, cửa xe mở ra, một đám người từ phía trên đi xuống.
Ngay sau đó, từ trong đám người hai người đàn ông đeo mặt nạ bước xuống,
một người trong đó hỏi:
"Là tiểu đội của Neo sao?"
Một người khác thì mở miệng nói: "Chắc chắn là bọn họ, tôi đã sớm nghe đồng
nghiệp ở Tang Phổ có nhắc qua, lần nào thì bọn họ cũng giống như chó săn vậy,
thích đến sớm để ăn vụn hết thịt, ngay cả cặn cũng không chừa lại cho người
khác.
Khỉ thật, xem ra lần này chúng ta lại đến chậm rồi, việc ở trang viên cũng đã bị
bọn họ giải quyết xong."
Neo đi tới, nhìn hai vị đội trưởng đang đứng đối diện mình.
"Tôi là Neo."
"Chào anh Neo, tôi là Anthony."
"Kansa."
Neo mặt nạ tháo xuống, để lộ mặt mình, nói với bọn họ:
"Mời hai người bây giờ tháo mặt nạ xuống."
"Neo, anh đang có ý gì, bây giờ là đang trong lúc chấp hành nhiệm vụ." Mặc dù
trong miệng nói như vậy, nhưng Anthony vẫn tháo mặt nạ của mình xuống, lộ
ra một gương mặt thon gầy.
"Để làm gì thế?" Kansa cũng tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt râu quai
nón
Ánh mắt của Neo nhìn qua gương mặt của hai người, cũng không nói gì.
"Tiểu đội của anh có phải đã giải quyết xong việc của trang viên kia rồi không?"
Anthony hỏi.
"Neo, ngươi cũng không thể để cho chúng ta đi không công một chuyến chứ!"
Kansa hét lên, "Ít nhất cũng để lại cho ta một ít đồ, để ta mời tiểu đội của mình
ăn bữa khuya nữa."
"Rất xin lỗi..."
"Ha ha, xem ra đã giải quyết xong rồi."
"Khỉ thật! Thương lượng một chút cũng không được à, dù gì cũng là nhiệm vụ
chung của ba cái tiểu đội mà."
Neo nhìn xem hai người bọn họ,
Nói:
"Rất xin lỗi, ta hoài nghi hai người, đã chết rồi."
Trên mặt Anthony và Kansa lập tức lộ ra vẻ đề phòng, Anthony rút roi da ra,
Kansa thì cầm trong tay một thanh mã tấu, đặt ngang ở trước người, thấy hai vị
đội trưởng của mình bày ra tư thế phòng ngự, các đội viên phía sau họ cũng
nhao nhao vào trạng thái chiến đấu.
Neo kéo ông tay áo lên, lộ ra cái đồng hồ đeo tay màu bạc, mở miệng nói:
"Đổi đồng hồ."
"Cuối cùng thì ngươi đang có ý gì, vừa dứt sữa xong nên nói năng lộn xộn à!"
Kansa trực tiếp mắng.
Neo mở miệng nói:
"Bốn giờ năm phút."
Anthony cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ tay của mình, ánh mắt híp lại, đáp lời
nói:
"Một giờ năm phút."