Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tan họp, theo thường lệ Người Cầm Roi là người đầu tiên rời khỏi.

Mà Karen, thì ở lại trên đài, đầu tiên là nhân vật số hai, ngay sau đó là số ba, số

bốn…cuối cùng là các vị Bộ trưởng, Andy cũng tới nói chuyện với mình, hoặc

chúc mừng, hoặc động viên, hoặc đơn giản là tìm chuyện để nói, tóm lại, đều là

cố ý đi xong cái quá trình này thì mới rời khỏi hội trường.

Chờ đến khi Karen cảm thấy cuối cùng mình cũng đã hoàn thành nhiệm vụ ứng

đối để rời đi, quay người, lại phát hiện còn có một đám "chư hầu" vẫn còn ngồi

phía dưới như cũ.

Karen đi xuống đài, mỗi khi đi qua chỗ nào, đám chư hầu ở đó lại đứng dậy chủ

động nói chuyện với Karen.

Người cấp cao hơn thì sau khi đến nói chuyện với mình thì mới có thể đi, cùng

cấp và trở xuống, thì phải đợi mình nói xong thì mới có thể đi.

Thật ra, tất cả mọi người cũng không phải là quá xa lạ gì với nhau, họp lúc, lúc

hội nghị, giao lưu công việc, đã sớm quen biết, nhưng thân phận địa vị bây giờ

của Karen đã không còn như trước, cho dù là tên họ hay gương mặt cũng đều

không thay đổi, nhưng trên thực tế trong mắt của mọi người thì đã "Đổi thành

một người khác", tự nhiên là cần nhận thức lại.

Xong khi giao tiếp với tất cả mọi người xong, Karen cảm thấy thật mệt mỏi.

Đi ra khỏi hội trường, Karen nhìn thấy ở nơi xa có một chiếc xe ngựa đang

dừng và Miegel thì đang đứng ở bên cạnh.

Karen chuẩn bị đi qua, chào hỏi Miegel.

Nhưng Miegel lại mở to hai mắt nhìn, dùng ánh mắt ra hiệu cho Karen: Ngươi

không được qua đây đâu!

Karen dừng bước lại, ý thức được lần này xe ngựa không phải không có người,

Người Cầm Roi đang ở bên trong.

Sao mình có thể đi “liên hệ tình cảm” với thư ký của Người Cầm Roi ngay

trước mặt ông ta được, bây giờ mình cũng không sợ, nhưng Miegel có thể sẽ

bởi vậy bị ném vào miệng Auggie.

Karen lại đi vài bước về phía xe ngựa, hành lễ, cứ như rằng mình là cố ý đi tới

để tiếp tục biểu đạt sự tôn kính.

Sau đó quay người, trở lại chỗ xe ngựa của mình. Connor đang nằm trên chỗ

ngồi mà ngủ thiếp đi, nhưng lúc Karen lên xe, Connor vẫn là vuốt mắt ngồi dậy:

"A, Karen, ngươi không làm bài tập có bị mắng không?"

"Không có."

"A, không có?"

"Không chỉ không có, mà lại còn được khen ngợi."

Connor: "..."

Không trì hoãn, Karen trực tiếp ra lệnh cho người đánh xe đưa mình đến đại

sảnh trận pháp dịch chuyển.

Có lẽ là do Karen tốn quá nhiều thời gian cho việc xã giao trong hội trường khi

nãy, cũng có thể là vì tốc độ tin tức lan truyền thật sự quá nhanh, thêm nữa, hiện

nay địa vị của Karen ở chỗ Đòn Roi Kỷ Luật hay là Ban quản lý đại khu, đều có

chút quá siêu nhiên, danh tiếng cũng cực cao.

Cho nên, khi anh nắm tay Connor đi ra khỏi đại sảnh trận pháp dịch chuyển, ở

phía đối mặt, trên lầu hai và lầu ba đều có thần quan vây kín.

Sau vài âm thanh reo hò ban đầu, lập tức biến thành tập thể hành lễ:

"Bái kiến ngài Quân đoàn trưởng!”

"Bái kiến ngài Quân đoàn trưởng!”

Sau lan can tầng cao nhất, Bern bưng tách trà đứng ở đấy, bên cạnh thì là

Derius.

"Khoản tiền đầu tiên đã chuyển đến chưa?"

"Sao có thể nhanh như vậy, cần thời gian chuẩn bị."

"Vậy ngươi đã nhìn thấy chưa?" Bern chỉ chỉ xuống phía dưới.

"Ta đã thấy, tốc độ thăng tiến của hắn, thật là khiến người ta phải sợ hãi."

"Chỉ khiến người ta sợ hãi thôi sao? Ngươi vẫn không hiểu ý của ta."

"Cái gì?"

"Tranh thủ thời gian chuyển khoản đi, nên bán thì bán, nên góp thì góp, chớ có

trì hoãn. Chọc ta tức giận, ta sẽ ra tay trong tối, thủ đoạn bỉ ổi âm độc, còn chọc

hắn tức giận, hắn thích trực tiếp giẫm chết ngươi ở ngoài sáng."

"Ngài là đang nhắc nhở ta phải không? Ngài quả thật đã thay đổi, bởi vì ngài già

rồi, Đại chủ giáo Bern."

"Có khả năng là ta vốn là đang chờ mong cảnh tượng này xảy ra không?"

Derius: "…"



Alfred lái xe đến đón, lúc trở lại toà nhà tổng bộ, vừa lái vào cổng, đã nhìn thấy

trên bậc thang trong toà nhà đứng đầy người.

Lúc Karen xuống xe, lại là một tràng reo hò khác.

Ở ban quản lý đại khu, ít nhiều gì thì vẫn cần phải thận trọng một chút, nhưng

nơi này là địa bàn của mình, Karen trực tiếp chỉ tay về phía bọn hắn cười mắng:

"Không làm việc à, tìm cơ hội lười biếng có đúng không!”

Mọi người tản ra trong tiếng cười vang, trở lại cương vị của mình làm việc.

Karen trở lại phòng làm việc của mình, Leon ở bên trong, nói: "Trưởng khu,

trận pháp truyền tin liên lạc với tiền tuyến đã bố trí xong."

"Ừm"

"Chúc mừng ngài, Trưởng khu."

"Cảm ơn."

Leon đi ra, Karen ngồi xuống đằng sau bàn làm việc, thuận tay kích hoạt trận

pháp truyền tin, rất nhanh, bên kia đã kết nối.

Trước mặt Neo là một cái nồi, bên đang nấu thứ gì đó đỏ rực, hắn đang cầm thìa

nêm nếm mặn nhạt, sau đó đổ thêm nửa gói hương liệu màu đỏ vào trong.

Karen được reo hò chúc mừng suốt dọc đường về tới đây, đến bây giờ mới yên

tĩnh.

Dù gì thì tin tức lan truyền có nhanh đến mức nào, muốn truyền đến tiền tuyến,

còn không thể nào nhanh như vậy, bên phía Karen muốn tiến hành kết nối trận

pháp đều phải liên lạc trước mới được.

"Đoán xem ta đang ăn cái gì?"

"Canh tương Wien sao?"

"Đây cũng không phải là tương Wien, đây là một loại hương liệu đặc thù ở

hoang mạc, mặc dù nguyên vật liệu không đắt, nhưng cũng đều phải dùng phiếu

điểm mới có thể mua được."

"Ngài đang nấu cái gì?"

"Cái gì cũng bỏ vào một chút."

"Ta nhìn thấy."

"Đây là đồ ăn của tín đồ Hoang Mạc Thần Giáo mà ta bắt gặp khi đi tuần tra

doanh trại, bọn hắn không thiếu mấy loại thực vật bình thường, nhưng cậu biết

mà, những tín đồ cơ bản đều dùng để bảo hộ công việc hậu cần, cần khống chế

yêu thú cỡ lớn để vận chuyển hoặc là điều khiển khí cụ làm việc, bao gồm cả

luân chuyển vật tư, vận hành trận pháp vân vân, mỗi ngày đều vất vả như khổ

sai, thậm chí là tiêu hao sức mạnh linh tính, mà ưu điểm của đồ ăn phiếu điểm

so với đồ ăn bình thường là ở chỗ, thần quan có thể bổ sung năng lượng linh

tính tốt hơn từ đồ ăn phiếu điểm, nhưng bọn hắn làm gì có tư cách hưởng thụ

như thế.

Cho nên a, bọn hắn đã thu thập đồ ăn phiếu điểm còn thừa từ trong những thùng

chứa của binh sĩ ở nơi chúng ta đóng quân, phối hợp với cái thứ hương liệu này,

nấu thành một nồi, ha, cũng không ngờ rằng hương vị thật sự không tệ.

Tín đồ Hoang Mạc đặt tên cho cái món ăn này, gọi là…Lẩu Trật Tự"

"A, thì ra là như vậy, xem ra, ngài đang rất nhàn nhã, lại có thời giờ để đi nếm

thử món ngon vật lạ."

"Chỉ là tạm thời, đợt chiến đấu tiếp theo còn chưa bắt đầu, hiện tại là bên phía

liên quân chủ động mở rộng ra ngoài, chúng ta thì là đang chủ động co vào, chờ

đến sau khi lực lượng bổ sung xong, chiến tranh mới có thể triển khai thật sự."

"Chó săn."

"Ừm." Neo vừa khuấy đều cái nồi vừa nói, "Sao vậy, chim cút.”

"Đoàn trưởng Neo."

"Gì vậy, Trưởng khu Karen."

Neo ngẩng đầu, nhìn về phía Karen trong trận pháp truyền tin.

Phó đoàn trưởng Neo." Mắt Neo sáng lên, hắn hiểu ra, nhưng cố ý không tiếp

lời, ngược lại cúi đầu xuống một lần nữa, vừa không nhịn được mà khóe miệng

con lên vừa khuấy cái nồi lẩu trật tự của mình. Karen gọi một lần nữa: "Này,

Phó đoàn trưởng Neo, ta đang gọi ngài đấy."

"Bang!"

Neo cầm lấy thìa dùng sức gõ lên thành nồi một cái,

Hô lên:

"Ta nghe thấy rồi, súc sinh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK