Giáo vẫn luôn chuẩn bị để chiếm đoạt Hoang Mạc Thần Giáo, cho nên nâng đỡ
Sa Mạc Thần Giáo thoát ly nhằm suy giảm sức mạnh của Hoang Mạc, có lợi
cho mưu đồ của Trật Tự.
Bây giờ suy nghĩ một chút, sát thủ ám sát nhà Đại chủ giáo sử dụng hạt cát, đây
gần như là một cái cớ để Trật Tự ra tay với Hoang Mạc, đưa đao đến.
Cũng từ trên mặt khách quan, cùng với khả năng Sa Mạc sẽ mượn dùng sức
mạnh của Trật Tự để thoát ly, cho nên nếu như mục đích của sát thủ là cái này,
hoặc là nói, sát thủ chính là người thuộc Chủ nghĩa giáo nghĩa nguyên thủy của
Sa Mạc Thần Giáo làm ra...
Trật Tự đã điều tra ra, sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào
Là quy hoạch đại cục vì Thần Giáo, tiếp tục giả vờ không biết, nâng đỡ Sa Mạc
phân liệt khỏi Hoang Mạc để từ đó đạt được mục đích cuối cùng là nuốt hết
Hoang Mạc hay vẫn là muốn... Báo thù.
Kết quả của việc báo thù chính là, Sa Mạc sẽ phải gánh chịu sự đả kích của Trật
Tự, sau đó làm cho Hoang Mạc sắp phân liệt được gấp rút ngưng tụ lại một lần
nữa, hủy đi mưu đồ bố cục nhiều năm của Trật Tự.
Cho nên, mình lại nhận được một lần nhiệm vụ làm bao tay trắng.
Nhưng mà, có một điểm đáng được ăn mừng đó chính là, Karen hiện tại không
có xoắn xuýt chút nào, bởi vì phía trên có vẻ còn không có đưa ra được nhận
thức chung, chờ sau khi quyết định được đưa xuống, nếu như không phải là thứ
mình muốn, mới đến lượt mình xoắn xuýt.
"Bộ trưởng, phốc..."
Blanche tiến đến, khi cô nhìn thấy vết bỏng diện tích lớn trên cơ thể Karen, nhất
thời vui mừng, thế mà không nhịn được cười ra tiếng.
Bị bỏng diện tích lớn như vậy, mình rốt cục có thể thỏa thích đùa bỡn cơ thể của
Bộ trưởng…
"Lại phải vất vả ngươi, Blanche."
"Không không không, không có vất vả chút nào, ta rất tình nguyện vì ngài... A
không Bộ trưởng ngài làm sao bị thương thành ra như thế này, thật làm cho lòng
ta đau đớn."
…
"Bái kiến ngài Chủ giáo."
"Bái kiến ngài Chủ giáo."
Deron mặc bộ thần bào màu đỏ trên người, rất thận trọng gật đầu đáp lễ, ông ta
không phải một người thích hư vinh, xem như được làm Chủ giáo quản lý sự vụ
trận pháp của đại khu, ông ấy cũng không có vui mừng quá mức.
Nhưng mà khi ông ấy nắm tay của phu nhân mình rồi cùng lúc xuất hiện trước
công chúng, tiếp nhận người khác hành lễ với mình, khóe miệng của ông ấy vẫn
sẽ nhịn không được mà giương lên một chút.
Bà ấy đã từng lựa chọn mình, để Deron vẫn luôn rất rõ ràng, bà ấy gả cho mình
là mình đã trèo cao.
Vì gia đình của hai người, phu nhân của mình buông đao xuống, cầm muỗng
lên.
Sự thua thiệt vẫn chôn giấu dưới đáy ông của Deron, cho nên ông ấy vẫn nghĩ
có thể chứng minh chính mình trước mặt phu nhân.
Ông ấy không ưu tú như người kia, tỏa ra ánh sáng lóa mắt như thế, giống như
là Karen bây giờ vậy, ông ấy thật sự chỉ là một cái Richard bên người Karen.
Nhưng ông ấy vẫn muốn thông qua sự cố gắng của bản thân, để bà ấy kiêu
ngạo.
Đi đến hành lang phòng bệnh, người ít đi rất nhiều, phu nhân Đường Lệ nhắc
nhở:
“Thu bớt lại, khóe miệng rộng đến nỗi có thể phơi quần áo rồi."
"Ha ha..." Deron cười ra tiếng.
"Ngài Chủ giáo của chúng ta có vẻ đang rất lâng lâng nhỉ." Phu nhân Đường Lệ
nhịn không được mà trêu ghẹo.
"Ừm, đương nhiên." Deron nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay vợ mình,
"Phu nhân Chủ giáo."
"Ha ha ha." phu nhân Đường Lệ cũng không nhịn được lắc đầu cười, bà còn
nhớ rõ ngày ấy khi chính thức bổ nhiệm làm Chủ giáo, lão già giơ thần bào chủ
giáo lên cố ý đi đến trước mặt mình, nói về sau lúc giặt quần áo, không còn toàn
bộ là màu đen.
Ông ta vẫn nhớ mỗi một câu mà mình nói, cho dù là lời phàn nàn.
Đi vào cửa phòng bệnh, bên trong có một mình Philomena đang nằm.
Deron bất mãn nói ∶ "Thằng nhóc Richard kia đâu."
Cô gái người ta bị thương nhập viện rồi, ngươi không ở bên bên cạnh hầu hạ,
chạy đi đâu.
Ngươi thật sự nghĩ có rất nhiều dịp để người ta cần ngươi sao!
Phu nhân Đường Lệ nói ∶ "Có lẽ có việc trong tòa nhà tổng bộ, lần này người
bên cạnh Karen bị thương không ít, thiếu nhân lực."
"Nó cũng chạy việc vặt mà thôi, không có gì quan trọng."
"Ông còn là ông nội của nó đấy, có người đi nói cháu trai mình như vậy sao?"
Deron sửng sốt một chút, không phải tôi đang thuận theo bà mà dèm pha nó sao.
Deron đương nhiên không rõ ràng, lúc só sánh với đứa cháu Karen này, Richard
quả thực không tính là gì, nhưng nếu so với người ngoài, Richard thế nhưng là
cháu trai ruột bảo bối của bà Đường Lệ.
"Đi, ông tự mình đi nói với viện trưởng, vận dụng quyền hạn đãi ngộ của mình,
đổi cho nhà Filsher một phòng bệnh cấp cao."
"Tốt, ta đi đây."
Deron quay người đi tìm viện trưởng tán gẫu, ông ấy không cảm thấy đây là lấy
việc công mưu lợi tư, bởi vì người nhà của ông ấy vốn là có thể hưởng thụ đãi
ngộ cấp bậc này.
Phu nhân Đường Lệ thì đi vào phòng bệnh, đi đến trước giường bệnh
Philomena, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Philomena, trực tiếp giật ra quần
áo bệnh nhân của cô, để lộ hoàn toàn vết thương trước ngực.
Xem xét vết thương này, phu nhân Đường Lệ có thể nhìn ra rất nhiều thứ, thở
dài, giễu cợt nói "Phế vật.".
Philomena không tức giận, ngược lại chủ động nói ∶ "Đúng vậy, ta là phế vật."
"Đây là bị người trực tiếp lật tung khi đang ở trong trạng thái ám sát sao?"
"Đúng vậy, không sai."
"Hừ, về sau lúc ở bên ngoài, đừng nói cho người khác biết ngươi từng cùng ta
đi dạo với nhau."
"Đáng giá để khoe khoang."
"A." Phu nhân Đường Lệ ngồi xuống ở bên giường, "Đối phương còn cố ý giữ
lại cái mạng cho ngươi?"
"Ừm."
"Cấp bậc thực lực chênh lệch rất lớn."
Nếu như là chủ động khiêu chiến với người mạnh hơn, bị đánh ngược rồi giữ lại
được cái mạng thì cũng tính là bình thường.
Philomena lắc đầu, trả lời: "Miễn cưỡng xem như cùng một cấp bậc.”
Bởi vì lúc ấy Morindi đã bị trọng thương, sinh vật vong linh mà bà ta triệu hồi
ra, chỉ cân nhắc đơn giản trên cấp độ thực lực, cũng không hơn mình quá nhiều,
đối phương là dựa vào các phương diện thủ đoạn, năng lực, kinh nghiệm để
nghiền ép, "Giết chết" mình.
"Mặt mũi đều mất hết, ai, ta cũng phải mất mặt dùm cho ngươi, là ai làm vậy”
"Đại tế tự."
Phu nhân Đường Lệ: "..."