Nghi Thức Đón Thần thường cần phải dâng lên tế phẩm, Nghi Thức Đón Thần
quy cách càng cao, người chủ trì cần phải trả một cái giá sẽ càng lớn hơn.
Nghi thức mà Dis chủ trì là Nghi Thức Đón Thần siêu quy cách của hệ Trật Tự.
Nhưng Dis lại nói cho Karen, Thần Trật Tự, cũng không lấy đi bất cứ thứ gì.
Cho nên, miễn phí, thường thường mới là cái giá đắt nhất.
Bởi vì Thần Trật Tự, ném cái vấn đề để cho hắn phải nhức đầu nhất tới.
Trách không được lúc mình còn chưa Thanh Tẩy thần bộc thì đã có được năng
lực "Thức tỉnh", cũng trách không được Ranedal không thể tranh giành cơ thể
này với mình, thậm chí ngay cả việc vì sao Ranedal lại cùng mình xuất hiện
trong Nghi Thức Đón Thần, cũng có một khả năng rõ ràng.
Ranedal từng đắm mình vào trong việc nghiên cứu thời gian cấm kỵ, một phần
thành quả nghiên cứu của hắn, còn còn sót lại ở trong Trật Tự Thần Giáo, Trật
Tự Thần Giáo cũng vẫn đang luôn tiến hành các thí nghiệm tương tự, nhưng
thành quả thật sự của Ranedal, lại chỉ có vị kia mới có thể nắm giữ.
Cũng bởi vậy, khi vị kia trục xuất cơn nghiện đói đến tương lai, có lẽ cũng nhớ
đến Ranedal, thuận tay mở ra cái dây xích chó, hay là trong quá trình này sẽ
kích hoạt thứ gì đó tương tác với Ranedal, tóm lại …Ranedal bởi vậy mà được
giải phóng khỏi phong ấn của Thần Trật Tự.
Mặc dù chi tiết cụ thể hiện tại còn tạm thời không thể kiểm chứng, nhưng logic
sơ bộ, đã thành lập.
Mình, là một "Vật hi sinh" để chứa cái vấn đề kia.
Chỉ có điều, cho dù biết việc này, trong lòng Karen cũng không oán hận gì,
thậm chí, anh cũng không trách Thần Trật Tự.
Bởi vì, anh thật sự không có lý do để cảm thấy có gì phản cảm.
Nói một cách thẳng thắn hơn, cái mạng này của anh vốn là nhặt về được, cơ hội
sống lại, mà khi tỉnh lại đã gặp người của nhà Inmerais, trong lòng của anh rất
cảm kích đối với sự sắp đặt của vận mệnh này.
Cơn nghiện đói bây giờ mặc dù cũng đã trở thành một vấn đề nguy hiểm nhất
đối với Karen, nhưng đồng thời, cơn nghiện đói cũng cho anh vô vàn khả năng.
Đúng vậy, mặc dù dùng ngọn lửa Ánh Sáng thiêu đốt mình linh hồn có thể xem
như là cực hình tàn nhẫn nhất trên đời; cưỡng ép tránh khỏi sự ràng buộc của
cơn nghiện đói hết lần này đến lần khác, càng là sự tra tấn khó tả;
Nhưng xem xét lại, nếu không có cơn nghiện đói, mình cũng không có cách nào
đi đến ngày hôm nay.
Biết ơn những cực khổ, cũng không phải là biết ơn nó đã hành hạ bản thân, mà
là biết ơn chính mình khi trước đã chiến thắng nó để bản thân mạnh mẽ hơn.
Cho nên, Karen không hận Thần Trật Tự vì ném cho mình cái "vấn đề đáng sợ"
này một chút nào, ngược lại trong lòng anh cũng có chút muốn cảm tạ Thần
Trật Tự vì món quà đã tặng cho mình.
Khí linh của Ngọn Giáo Vĩnh Hằng vẫn đang cẩn thận quan sát Karen, ánh mắt
của hắn, giống như là có thể nhìn xuyên tất cả sự ngăn cản, soi rõ vào bản chất.
Cho nên tiếp theo đó, nét mặt của hắn xuất hiện ba lần biến đổi, từ nghiền ngẫm
đến kinh ngạc, cuối cùng đến nghi ngờ.
"Xem ra, ngươi cũng biết vấn đề của Thần Trật Tự là gì?"
"Không, ngươi không chỉ biết vấn đề này là cái gì, ngươi còn vô cùng hiểu rõ
nó?"
"Ngươi đã quen thuộc với nó, ngươi đã từng trải qua, thậm chí ngươi cho rằng,
cái này cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng?"
Ánh sáng màu xanh lam đang tràn ngập căn phòng này, đám người Protaras
không nhúc nhích, Karen thì tốt hơn một chút, nhưng cũng có hạn, anh cũng chỉ
có thể hành động chậm chạp như đang chìm trong một vũng bùn.
"Cho nên, đây rốt cuộc là vì cái gì đây?"
Khí linh giống như là đang lầm bầm lầu bầu, sau đó hắn cúi người, đưa mặt
mình, tới gần mặt Karen.
Ánh mắt của hắn, giống như là một ngọn giáo, đâm vào cơ thể Karen, cắm vào
linh hồn của anh.
Phía trên không gian ý thức của linh hồn Karen, xuất hiện một vùng sụp đổ,
ngay sau đó hai tia sáng màu xanh lam xuyên thấu vào, bắt đầu lục soát ở nơi
này.
Cuối cùng, hai tia sáng này giao thoa cùng với nhau, mà phía dưới, chính là cái
vũng nước kia.
Cũng đúng lúc này, từ phía trong vũng nước, xuất hiện một con con mắt màu
đen, toả ra khí tức uy nghiêm cổ xưa.
Hiện tại, cho dù Karen là chủ nhân của cơ thể này, nhưng anh cũng rất ít khi
tiến vào không gian linh hồn của mình như trước đây, bởi vì anh biết rõ, nơi này
bây giờ đã là địa bàn của cơn nghiện đói.
Giờ phút này, thứ tồn tại ở trong vũng nước, bởi vì ánh mắt màu xanh lam này,
cảm nhận được sự mạo phạm.
Khi ánh mắt vẫn còn tiếp tục quan sát vào sâu trong vũng nước, phía trên không
gian ý thức linh hồn này, hư ảnh của một bức tượng to lớn, đang hiện ra, yên
lặng không một tiếng động.
Giống như là chủ nhà, phát hiện trong nhà có trộm vào, đang từ từ từng bước
một mà tiếp cận từ phía sau của tên trộm.
Mãi cho đến khi, khoảng cách đã đủ, thời cơ chín muồi.
"... "
Bức tượng vươn một bàn tay khổng lồ ra, từ giữa không trung nắm lấy hai ánh
mắt này, ánh mắt khi này giống như hoá thực chất, xuất hiện sự méo mó.
Ngọn lửa Trật Tự màu đen tràn ra từ bên trong bàn tay khổng lồ, trong nháy mắt
bắt đầu bám vào rồi thiêu đốt ánh mắt, ngay sau đó, vô số sợi Xiềng Xích Trật
Tự đen nhánh tràn ra, tiến hành trói buộc và nuốt chửng hai ánh mắt này.
"A!!!"
Khí linh phát ra một tiếng hét thảm, cả người liên tục lùi lại, sau đó rời đi.
Trong lòng Karen cảm thấy rung động, khí linh của Ngọn Giáo Vĩnh Hằng này,
thế mà sau khi xâm nhập vào không gian ý thức của linh hồn mình, dưới sự trói
buộc của cơn nghiện đói mà còn có thể lùi ra ngoài!
Thế nhưng chuyện này khi trước chưa từng xảy ra, tựa như bất kể là linh hồn
hùng mạnh đến dường nào, chỉ cần bị cơn nghiện đói sâu trong linh hồn mình
phong toả, kết cục của tất cả bọn chúng đều là biến thành đồ ăn.
Khí linh lấy hai tay che khuất đôi mắt của mình, hai dòng máu tươi tràn ra từ
trong hốc mắt của hắn, chảy xuống mặt.
Sau đó, hắn dùng một vẻ mặt vô cùng phức tạp, nhìn xem Karen.
"Ngươi … "
Lời mới vừa nói ra, khí linh lại nuốt trở vào.
Sau đó, hắn tựa như đã đưa ra quyết định nào đó, cánh tay trái đặt ở bên người,
tay phải để trước bụng, khom người hành lễ với Karen. Ngay sau đó, hắn thẳng
người lên một lần nữa, ngẩng đầu, mở miệng nói:
"Biết vừa rồi là lễ nghi gì không? Đó là lễ nghi khi đối mặt với Thần linh,
nhưng mà, ngươi còn chưa phải là Thần, cho nên, sau khi hành lễ với ngươi,
tiếp đó, ta vẫn sẽ có vẻ tuỳ tiện giống như trước, đây cũng không xem là đang
bất kính với Thần, có biết không?"
Biết cái gì?
Là bởi vì sự cô độc trong năm tháng dài vô tận sao, cho nên mỗi một khí linh
của một món Thần khí, đều có cảm giác hơi không được bình thường?