Trong giáo đường, lão Cha xứ đang giống như thường ngày, uống rượu nho do
tự mình ủ và ăn miếng thịt do tự mình muối.
Bỗng nhiên, vẻ mặt của ông ta biến đổi, cả người lập tức xuất hiện ở trên
đường, mặt nhìn về phía căn biệt thự số 13.
Mặc dù không có bước vào, nhưng mà ông ta có thể cảm giác được, bên trong
có một ông lão nằm trên giường, đang từ từ giơ bàn tay lên.
"Đáng chết, Dis, thời gian quyết chiến vẫn còn chưa tới đâu, mảnh vỡ Thần
cách của ta còn chưa ngưng tụ xong, ngươi điên rồi sao, ngươi cuối cùng là
đang muốn làm gì!"
Sắc mặt Rasma giống như là như là nhìn thấy quỷ, đây là lần thứ nhất từ khi
ông ta đến phố Mink cho đến này, thấy lão già do mình “Chăm sóc” có phản
ứng lớn đến như vậy.
Lập tức, Rasma giống là nghĩ đến chuyện gì, mắng:
"Mẹ nó, không phải là thằng nhóc Karen kia sắp chết rồi chứ!"
…
Trật Tự Giáo Đình.
Đại tế tự Norton vốn đang ngồi sau bàn làm việc xử lý công vụ, đột nhiên, tất cả
ánh sáng ở chỗ của Đại tế tự đều biến mất, Mobiteng lập tức dẫn hộ vệ tiến vào,
đuổi toàn bộ nhân viên ra ngoài.
Trận pháp phòng ngự tuyệt đối hiện ra, bao phủ vị trí của Đại tế tự, ngăn cách
triệt để với bên ngoài.
"Khụ khụ..."
Bút lông ngỗng mà Đại tế tự đang cầm trong tay bị ông ta bóp gãy,
Norton không dám tin hỏi:
"Ngươi rốt cuộc đang hưng phấn cái gì, ngươi rõ ràng đã bị ta áp chế thành
công!"
"Ha ha ha …ha ha ha … "
Khóe miệng của Đại tế tự cong lên, còn cười ra tiếng.
Dấu ấn ở giữa trán bỗng nhiên xuất hiện, Đại tế tự trực tiếp dùng chiếc bút lông
ngỗng gãy đâm vào, cảm xúc xúc động đáng sợ khi nãy bị áp chế lại.
Nhưng vẻ mặt của Đại tế tự lại vô cùng nghiêm trọng, bởi vì ghé vào lỗ tai ông
ta, cho dù càng lúc càng xa, ông ta vẫn là nghe được giọng nói của Tiranus:
"Vị thứ nhất… trở về … vị Thần thứ nhất … trở về …"
…
Dưới hang động.
Cơ thể Karen đã bị màu đen bao phủ hoàn toàn, tất cả thuộc tính ô nhiễm xung
quanh, vẫn còn đang tiếp tục hội tụ lại.
Đứa bé trai cổ đỏ đứng lên, trên mặt của nó mang ý cười, giống như là người
thắng rốt cục trông thấy con mồi.
Nó chậm rãi đi về hướng Karen, sau đó cơ thể hóa thành vầng sáng màu đỏ và
màu tím, màu tím, đại biểu cho thành phần tín ngưỡng, màu đỏ, thì đại biểu cho
sự phẫn nộ.
Sau một khắc,
Những vầng sáng này hoàn toàn chui vào trong cơ thể Karen.
Những trận pháp sư phụ trách khống chế phong ấn bên ngoài cửa hang động
vào lúc này tập thể phát ra tiếng kinh hô, toàn bộ cùng nhìn nhau, bởi vì ngay
tại vừa rồi, bọn họ phát hiện được những ô nhiễm mà trận pháp đang bao phủ,
đột nhiên biến mất giống như bị hút sạch.
…
Không gian ý thức linh hồn.
Nơi này, đã biến thành một vùng đại dương tanh hôi mênh mông.
Phía trên vùng đại dương mênh mông này, có một cái bệ trồi ra.
Karen quỳ sát ở đó, không nhúc nhích.
Ở bên người Karen, Luther mặc một bộ đồ vét trên người đã không còn hư thối
đang đứng ở đó, hắn vào lúc này, bộ dáng rất giống như sắp bắt đầu bước lên
bục diễn thuyết, hắn rất nhẹ nhàng, hắn cũng rất rực rỡ.
Nhưng mà, hắn cũng cực kỳ áy náy.
Sự tồn tại của hắn, đang tiêu vong, bóng dáng của hắn, cũng đang càng lúc càng
mờ nhạt, sự đau đớn của hắn, đang kết thúc, mà người trẻ tuổi trước mắt này, sẽ
thay hắn gánh chịu sự hành hạ vĩnh viễn.
Luther rất muốn an ủi Karen, nhưng ngay cả việc này thì bây giờ hắn cũng
không làm được, bởi vì cùng với mặt nước biển tanh hôi nổi sóng, đứa bé trai
cổ đỏ kia xuất hiện.
Trên cổ của nó, vị trí của viên tinh thể kia, thật sự xuất hiện một cái vòng cổ
màu bạc, ngay trước mặt Karen, đó cũng là một viên tinh thể.
Hai viên tinh thể, kiềm chế lẫn nhau, giống như là một sợi dây xích chó.
"Karen, nhanh nhặt nó lên, bây giờ ngươi cần dùng viên tinh thể để áp chế ở
nó."
"Karen, ngươi mau tỉnh lại, ngươi phải nhớ kỹ mình cần phải làm gì."
"Karen, nếu như ngươi còn không tỉnh táo lại, nó sẽ hoàn toàn khống chế nơi
này, nuốt chửng ngươi, ô nhiễm, sẽ nhất định bùng nổ ở Wien."
"Karen, ngươi mau tỉnh lại, ta biết, ngươi nghe được lời ta nói!"
Mặc cho Luther kêu gọi như thế nào, Karen vẫn chống hai tay quỳ ở đó, không
nhúc nhích.
Đứa bé trai cổ đỏ nhe răng cười bước tới, nó cúi người, nhặt viên tinh thể trên
mặt đất kia lên, sau đó trực tiếp bóp nát!
"Răng rắc răng rắc • • • • • "
Tiếng vỡ tan liên tiếp truyền đến, sợi dây xích trên cổ vốn vẫn đang áp chế nó,
rốt cục triệt để đứt đoạn.
Luther đã biến mất hơn phân nửa, trở nên trong suốt chán nản buông rũ hai tay,
hắn tự giễu nói:
"Thật xin lỗi, Karen, xem ra là do ta chọn nhầm người."
"A a a a …."
Tiếng cười của đứa bé trai cũng bắt đầu trở nên tuỳ tiện, chính nó đều không
nghĩ tới, tự do, thế mà dễ dàng có được như vậy, không phí chút sức nào!
Từ đó về sau, không còn có người có thể ngăn chặn mình, có thể giáo dục mình,
mình rốt cuộc cũng có thể, thỏa thích giải phóng bản tính của mình, đi làm bất
cứ việc gì mà mình muốn làm.
Nó mở lòng bàn tay ra, để những hạt bụi óng ánh của viên tinh thể kia rơi xuống
trước mặt của Luther, giễu cợt nói:
"Ngươi …cuối cùng … cũng…không khống chế được …ta… "
Vừa dứt lời,
Trên cái bục nổi trên vùng biển màu đen tanh hôi này, bỗng nhiên bắt đầu nhanh
chóng trồi lên cao.
Một màn này, để đứa bé trai và Luther đều bất ngờ, ô nhiễm Thần tính vốn nên
hòa tan tất cả mọi thứ mới đúng, nhưng cái này lại là cái gì?
Đứa bé trai cổ đỏ hướng mắt xuống dưới để quan sát, khi cái bệ này trồi lên cao,
nó trông thấy vị trí mà mình đang đứng kéo dài ra, giống như là một cẳng tay.
Ngay sau đó, đằng sau cẳng tay xuất hiện cánh tay, đằng sau cánh tay xuất hiện
bả vai, phía sau bả vai là một cơ thể…
Đứa bé trai cổ đỏ bắt đầu run rẩy, nó cuối cùng biết được bây giờ mình đang
đứng ở chỗ nào, đây là một bức tượng nguy nga… có thể tích cực lớn đến mức
khó có thể tưởng tượng. Đột nhiên, nó giống như là ý thức được cái gì, nó từ từ
ngẩng đầu, nhìn về phía trên.
Nó nhìn thấy một khuôn mặt, nó không biết gương mặt này rốt cuộc là có bộ
dáng gì, cho dù nó tận mắt nhìn thấy cũng không cách nào để lại ấn tượng và
nhận thức nào trong đầu, nhưng nó cảm nhận được ánh mắt mà gương mặt kia
truyền đến.
Rõ ràng đứa bé trai cổ đỏ này vừa mới bóp gãy xích chó, vào lúc này không thể
khống chế mà quỳ mọp xuống, cơ thể càng không ngừng run rẩy, vậy mà phát
ra tiếng khóc nghẹn ngào, giống như là một đứa bé thật sự, nhỏ yếu và bất lực.
Luther mờ mịt ngẩng đầu, hắn đã không còn đi gọi Karen đang quỳ trên đất
đứng lên hoặc là hành động, trong đầu của hắn, hiện tại chỉ còn một câu nói
đang quanh quẩn, đó là một câu lúc trước hắn nói Karen, hắn cúi đầu nhìn về
phía đứa bé trai cổ đỏ đang quỳ mọp:
"Thì ra … đây chính là bạo lực do trật tự nắm giữ."