Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hội nghị kết thúc.

Neo đi ra ngoài phòng, đứng cạnh ban công, hai tay chống trên lan can, tắm

trong làn gió lạnh.

Ánh nắng đối với mùa đông ở Wien mà nói, giống như là đồng vàng của một

tên thương nhân keo kiệt giấu dưới giường, không dám để người khác tuỳ tiện

thấy.

Alfred đi ra ngoài, đứng bên cạnh Neo, lấy ra một gói thuốc lá thơm của Lôi

Đình Thần Giáo, sau khi tự mình lấy một điếu, đưa cả gói còn lại cho Neo.

Neo đưa tay nhận lấy, cổ tay rung lên, một điếu thuốc bay ra, xoay trên không

rơi xuống, vừa lúc bị môi của hắn nhấp lại.

"Xoẹt."

Alfred lấy ra một que diêm, giúp Neo châm thuốc lá.

"Thật tốt, đối với Karen, đối với các ngươi, tất cả cũng đều quay về tới quỹ đạo,

không, là trở về một điểm xuất phát càng tốt hơn."

"Ngài nói không sai, lần hội nghị hôm nay đã định sẵn sẽ ghi vào sử sách."

"Ta là người đứng ngoài xem cũng có cảm giác xúc động, có loại cảm giác đi

vào lịch sử."

"Không, ngài không phải người đứng xem."

"Xem ra, ngươi đã coi ta như thuộc hạ của Karen?"

"Ta không cho rằng như vậy, ngài cũng sẽ không cho rằng như vậy, nếu như so

sánh việc này giống như một ván bài, ngài là người đứng bên cạnh thiếu gia,

cùng nhau xem bài rồi thảo luận có nên đặt cược hay không."

Neo nghiêng mặt qua nhìn về phía Alfred, phun ra một vòng khói, cười nói: "Ta

rất tò mò, ngươi làm như thế nào để duy trì bản thân mình chuyên chú như

vậy?"

"Ngài là đang chỉ về phương diện nào?"

"Nhiệt tình với một chuyện nào đó; Bởi vì yêu thích? Bởi vì tín ngưỡng? Bởi vì

thói quen?"

"Ngài là đang bác bỏ những đáp án của ta trước sao?"

"Ha ha, ta muốn nghe lời thật lòng của ngươi."

"Không có lý do." Alfred nhìn về nóc nhà của khu kiến trúc trước mặt, "Chúng

ta luôn luôn quen thuộc trong việc tốn hao quá nhiều tâm tư và sức lực để tìm lý

do trước khi làm việc, trên thực tế, đây chỉ là một hiện tượng giả dối, bởi vì có

làm việc này hay không, nhiều lúc đều không có liên quan đến những lý do đã

được suy nghĩ trước đó, nếu cần một lý do thật sự, thường thường là để viện cớ

sau đó."

"Viện cớ sao?" Neo vẩy tàn thuốc, "Ta không thích câu trả lời này."

"Bởi vì trình độ của ta, không cách nào trả lời ngài trên phương diện này."

Alfred có chút áy náy khom người, "Thiếu gia ngoại trừ không hy vọng ngài

chết ra, giống như cũng không có chủ động đưa ra câu trả lời cho ngài."

"Cậu ta sợ sau khi ta chết đi thì sẽ thấy cô độc."

"Đúng vậy, ngài đối thiếu gia mà nói, là một người rất đặc biệt, không giống với

chúng ta."

"Đáng tiếc, lần này chết không thành công, lần tiếp theo còn không biết phải đợi

tới khi nào."

Neo xoay người, chuẩn bị rời đi.

Alfred đứng tại chỗ, mặt nhìn theo phía sau lưng Neo.

Neo đi vài bước, ngừng lại, quay người lại hỏi: "Ngươi đang có lời gì muốn nói

với ta sao?"

"Trạng thái bây giờ của ngài rất không tốt."

"Ừm?"

Alfred đưa tay chỉ trán mình: "Ta biết ngài trước đó không lâu mới mượn dùng

sức mạnh của Người lắc xúc xắc để tiến hành phong ấn nhân cách của bản thân,

nhưng biến cố trong hành trình xuống hang động, ta hoài nghi bởi vì một phần

của ô nhiễm Thần tính đã xâm nhập dẫn đến phong ấn bất ổn, quan trọng nhất

đó chính là, vào hôm nay, thiếu gia trở về, thân phận Trật Tự của ngài đã bị

chính thức loại bỏ, chiếc thuyền do nhiều người điều khiển này của ngài, đã mất

đi đá dằn thuyền*."

* Vật nặng để giữ cho tàu, thuyền thăng bằng khi không có hàng.

"Ngươi là đang lo lắng ta?"

"Đúng vậy, không sai, ta không hi vọng thiếu gia nhà ta phải cảm thấy cô đơn."

"Yên tâm đi, ta, Neo, mãi mãi cũng sẽ không chết một cách ngơ ngơ ngác

ngác."

"Ta tin tưởng, ngài nhất định sẽ lựa chọn một kiểu chết rực rỡ nhất."

Neo tiếp tục đi về phía trước, giơ tay lên, lắc lắc, nói:

"Hẹn gặp lại."

"Nghi thức Thanh Tẩy thần bộc của thiếu gia, cần thời gian khoảng hai ngày để

chuẩn bị, lúc đó ngài sẽ đến đến xem chứ?"

"Để nói sau."

Lúc bước xuống cầu thang, Neo còn ngâm nga bài hát.

Lập tức, hắn cảm thấy đầu choáng một hồi.

Ánh mắt của hắn càng không ngừng tiến hành hoán đổi, từ âm trầm đến suy

nghĩ sâu xa, từ bình tĩnh đến điên cuồng, cái này khiến cơ thể của hắn mất thăng

bằng, chỉ có thể dựa vào một tay nắm lấy tay vịn để định vị không gian.

Nếu không, hắn rất có thể sẽ tiếp tục bước tới rồi bước tới, dọc theo vách tường

mà đi lên, hắn có năng lực như vậy, dù gì thì con dơi có thể treo người trên bất

cứ chỗ nào.

Tên hầu nam kia nói không sai, không hổ là người thừa kế Compasini, hắn đã

nhìn ra.

Điểm này, thậm chí ngay cả Karen đều không phát giác được.

Đương nhiên, Karen không phát giác được cũng rất bình thường, dù gì thì bây

giờ cho dù là một thuật pháp thăm dò đơn giản nhất thì cậu ta cũng không dùng

được, nhưng mà nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là do Karen chưa hề xem

mình là "Bệnh nhân".

Mà tên hầu nam kia, lúc nào cũng dùng một ánh mắt cảnh giác mà nhìn chăm

chú vào mỗi một người ở bên cạnh thiếu gia của hắn.

Neo nhẹ nhàng gật gù đầu, tự nhủ:

"Ngươi thật nghĩ rằng là cái phong ấn kia có thể hoàn toàn phong tỏa ngăn cản

ta sao? Khi ngươi tiếp nhận huyết mạch của ta, ngươi đã định sẵn sẽ mãi mãi

không cách nào rời khỏi ta, cũng đừng hòng giam ta lại.

Có đôi khi ta cũng không biết ngươi rốt cuộc là đang do dự cái gì, quên đi tất

cả, đơn thuần nắm giữ sức mạnh của máu tươi, trở thành người sùng kính ta, ta

sẽ ban cho ngươi niềm vui thật sự.

Đây chẳng phải là thứ mà ngươi cần có sao, Neo?"

Neo bẻ bẻ cổ, tự nhủ: "Chỉ có Ánh Sáng thật sự, mới có thể giúp ngươi thoát

khỏi tất cả âm u phiền não, để bản thân thật sự được cứu rỗi. Buông ra tất cả

khúc mắc, mở ra tất cả gông xiềng, để nội tâm của ngươi tiến hành lựa chọn,

tiếp nhận sự gột rửa của Ánh Sáng đi, Neo.

Bóng tối và sự kiềm chế cuối cùng chỉ là khúc dạo đầu, lối ra hướng về ánh

sáng, đang chờ ngươi cách đó không xa."

Neo liếc mắt, vẻ mặt không giống như là thần kinh mất kiểm soát, giống như là

đang biểu đạt một sự khinh thường đối với lời mà mình vừa dùng hai giọng điệu

khác nhau để nói ra.

Lão chó săn có kinh nghiệm phong phú đã có một logic hành vi thuộc về bản

thân mình, cự tuyệt tất cả sự loè loẹt.

Nhưng mà, con mắt Neo lúc này trừng lớn, hắn bước nhanh xuống lầu, đi vào

tầng tiếp theo, tay phải lấy ra một viên bảo thạch, mở ra một cánh cửa, đi vào.

Đây là một căn phòng ký túc xá của thần quan, lúc Neo đi vào, trong phòng ngủ

phát ra tiếng giường kêu theo tiết tấu.

"Két …két …cạc cạc cạc cạc cạc kít …!"

Vừa lúc tiến vào hồi cuối, âm thanh ngừng lại, bên trong truyền ra tiếng thở dốc

của người đàn ông và tiếng oán trách bất mãn của người phụ nữ.

Cựu Bộ trưởng Bộ điều tra đương nhiên sẽ không nhàm chán đến nỗi cố ý chạy

vào nhìn lén sinh hoạt riêng tư của vợ chồng thần quan này, mặc dù hắn quả thật

có viên bảo thạch để mở ra tất cả kết giới trong khu vực tòa nhà tổng bộ này.

Neo phất tay bố trí một cái kết giới, sau đó hắn quỳ mọp xuống, vẻ mặt trở nên

vô cùng méo mó và dữ tợn.

Ngay sau đó,

Bên trong miệng Neo phát ra một giọng điệu khác:

"A, nơi này là nơi nào?"

Neo tự trả lời: "Ngài Luther, ngài đang có ý gì?"

"A, là ngươi à, ha ha, thật có lỗi."

"Ngài Luther, ngài là đang thử tiến hành để tín ngưỡng giáng lâm sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK