này, nhưng xem ra bây giờ mình tạm thời cũng không có biện pháp xử lý nào tốt
hơn.
Phá cửa sổ mà trốn ra ngoài?
Trạng thái cơ thể hiện tại Karen cũng không khá lắm, biện pháp trừng phạt
trước đó đối với Bernard và các công việc kết thúc cuối cùng cũng đã tiêu tốn
của Karen rất nhiều năng lượng linh tính, mặc dù dung hợp thành công Con mắt
Ám Nguyệt khiến cho dung tích chứa tăng lên gấp đôi, nhưng vấn đề là anh cần
phải nghỉ ngơi đủ thời gian để phục hồi năng lượng.
Cộng thêm bởi vì sự kiện của Dorons, các lực lượng trên đảo Ám Nguyệt đều bị
điều động đi, giờ phút này mặc dù mới trở về vị trí cũ, giống như vừa làm nóng
người chuẩn bị xong, nếu mình chạy trốn sẽ dẫn tới việc Tafman mang theo
thuộc hạ của ông ta đuổi theo, dễ khiến cho các thế lực khác chú ý mà tham gia
vào.
Giống như đội trưởng lúc trước vậy, trước hết là gây sự ở Cung Tưởng Niệm,
lại thừa cơ hội đánh thức Dorons, cũng là làm cho những thế lực khác không
kịp trở tay, nhưng cũng chỉ có lần này thôi.
Được rồi,
Nếu như bởi vì chán ghét Bernard cho nên không lựa chọn tấm mặt nạ của hắn,
từ đó làm cho mình phải chịu nguy hiểm càng lớn, đây chẳng phải là để Bernard
buồn cười đến mức chết thêm một lần nữa?
Không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng việc lớn.
Ừm,
Ngươi chết rồi ta còn cần da mặt của ngươi, dùng thân phận của ngươi, đây
cũng là một sự trừng phạt dành cho ngươi.
Đúng,
Chính là như vậy..
Lúc mình có chuyện cần, luôn có thể tìm được lý do thích hợp để tự giải thích
cho bản thân.
Karen chạm vào chiếc nhẫn, đeo mặt nạ của Bernard lên trên mặt.
Anh cũng không lo lắng rằng mình sẽ không thể đóng vai của "Bernard".
Một là bởi vì Karen có trải nghiệm rất phong phú trong việc đóng vai người
khác;
Hai là bởi vì bộ mặt nạ này mặt dù không phải làm từ da mặt của Bernard,
nhưng hiệu quả của nó so với mặt nạ làm từ da mặt sẽ chỉ càng tốt hơn, bởi vì
nó ghi lại dấu ấn hình dáng của Bernard, tất cả chi tiết từ trên xuống dưới.
Ba là điều quan trọng nhất, đó chính là người đang đứng ở ngoài cửa kia, mặc
dù ông ta là hậu duệ của Bernard, nhưng ông ta chưa bao giờ nhìn thấy Bernard,
cho nên, nếu nói về mức độ quen thuộc thì Karen chắc chắn là quen hơn.
Ngoài cửa, Tafman trải qua lần trước trận pháp dịch chuyển trong nhà bị
"Philias" đột nhập vào sử dụng, căn biệt thự này vốn là nơi để người ta thả lỏng,
giờ phút này không chỉ có không cách nào cho Tafman cảm giác an toàn, trái lại
làm cho ông ta trở nên cảnh giác hơn mỗi lần về đây.
Nhất là căn phòng ngủ chính này.
Ông ta cũng không có cố ý bố trí cái gì ở chỗ này, cũng không sắp xếp người
chuyện môn chăm sóc, đương nhiên, lúc trước khi Dorons nổi điên mà lao về
phía thành phố, ngay cả Cung Tưởng Niệm là nơi chưa thi thể của tổ tiên còn
không đủ người để trông coi, huống chi là nơi này.
Nhưng Tafman rất chăm chú vào cánh cửa này, ông ta thậm chí có thể nhớ kỹ
độ dày của tro bụi ở giữa khe hở khe cửa.
Trước khi mở ra cánh cửa này, ông ta cũng không biết bên trong có người, chỉ là
suy đoán lúc trước trên đảo trong tình hình nguy cấp, có người đã tới nơi này,
người kia có lẽ đã rời đi.
Nhưng chờ đến khi ông ta mở cửa, trông thấy người đang đứng ở trong, chỉ
trong phút chốc ông ta đã ngần người ra.
Bình thường khi về đến nhà, trông thấy trong nhà có ăn trộm, điều này vẫn có
thể hiểu được, nhưng nếu như trông thấy một vị tổ tiên đã chết từ hơn trăm năm
trước đứng ở trước mặt, tư duy của người bình thường cũng đã không thề giải
thích tình huống này.
Tafman vô ý thức cho rằng vị tổ tiên trước mắt mình này là giả mạo!
Nhưng khí thế trên người của tổ tiên lại chân thật như vậy, nhất là Con mắt Ám
Nguyệt trên người, khi Tafman bị ánh mắt này nhìn vào, ông ta cảm ứng rõ ràng
được áp lực từ sâu trong huyết mạch, khiến trong lòng mình sinh ra cảm giác
phục tùng.
Nếu như không phải trong cơ thể ông ta có được sức mạnh Ánh Sáng chống cự
lại, có lẽ trước hết đã quỳ một chân xuống rồi.
Đây sao có thể là giả được?
Ngoài ra còn có một điểm nữa, thi thể của tổ tiên vừa mới biến mất, đây cũng là
một bằng chứng rất lớn.
"Bên ngoài đã yên tĩnh lại rồi sao?"
"Yên tĩnh..." Trong lòng của Tafman hết sức phức tạp.
"Ta đã sớm đoán được, bọn người Philias không sẽ đành lòng, bọn chúng, mãi
mãi cũng là một đám người tốt hiền lành."
"Đúng thế..."
"Nhưng hắn đã ảnh hưởng đến ta, quấy rầy giấc ngủ say của ta."
"Ngài..."
"Không cần phải sợ, ta vẫn chưa từng chết, bằng một phương pháp, ta tiến vào
giấc ngủ say, bởi vì ta đang chờ đợi ba năm sau, nếu như ta có thể thành công,
vậy thì đảo Ám Nguyệt chúng ta, tộc Ám Nguyệt chúng ta, sẽ nghênh đón sự
huy hoàng rực rỡ."
"Ta..."
Cho tới bây giờ, mặc dù dùng tới kính ngữ, nhưng Tafman còn không xưng hô
với người ở trước mặt mình một tiếng tổ tiên.
Karen rất rõ, vị chỉ huy hạm đội hải quân này của Ám Nguyệt, tuyệt đối không
phải là một người dễ dàng lừa gạt.
Nhưng không quan trọng, mình chỉ cần tạm thời lừa gạt ông ta là được rồi, lại
nói thêm mấy câu rồi mình tìm thời cơ thoát thân, sau đó đổi mặt nạ, đổi thần
bào, chui vào khách sạn Bernard thì cái gì cũng đều không cần lo lắng.
"Đảo Ám Nguyệt chúng ta, bây giờ đã làm chó cho Trật Tự Thần Giáo rồi sao?"
"Đúng... Đúng thế."
"A, đây quả thật là **** *** * "
Sau khi nghe được lời xác nhận chắc chắn, Karen liên tiếp trách mắng rất nhiều
câu thô tục.
Những câu nói thô tục này, rất giàu sự đặc sắc của Đảo Ám Nguyệt, cũng kết
hợp cùng với sự quen thuộc thẩm mỹ của chính Bernard.
Lúc trước khi tiến hành tra tấn, Bernard cũng nhục mạ mình không ít lần, mình
chỉ đơn giản lựa chọn qua vài câu mà sử dụng.