Karen cực kỳ thích hoàn cảnh trong kết giới của Bộ kỷ luật, nhớ rõ lúc mình
vừa đến Wien đã cảm thấy trang viên Ellen đã giàu có khó có thể tưởng tượng,
nhưng chỗ ở hiện tại của mình mới thật sự là xa hoa lãng phí.
Không chỉ vấn đề chi phí để tạo dựng kết giới, xem như cho trang viên Ellen
một lượng lớn phiếu điểm, ngay cả thần quan chuyên phụ trách giữ gìn kết giới
thì bọn họ cũng không mời được.
"Tiền tài" sau khi đạt đến cấp độ nhất định thì cũng không còn đơn giản có thể
dùng "Phiếu điểm" để hình dung bao quát.
Xem như là phần lớn Thần khí trong Không Gian Phong Ấn đều có giá cả công
khai để thuê mướn, nhưng kèm theo đó còn có tiêu chuẩn về địa vị, chỉ có phiếu
điểm là không thuê được.
Sau khi rửa mặt, Karen đi vào phòng làm việc của mình.
Connor vẫn luôn luôn thức dậy rất sớm, đang làm bài tập, hai chân nhẹ đung
đưa, còn ngâm nga bài hát, tâm trạng rất là vui vẻ.
Trên bàn sách nhỏ của cô bé có đặt một cái hồ cá, trong hồ cá có một cái xúc tu
bị cắm ngược xuống, nhìn trông như một cái bồn hoa.
Karen chú ý đến thỉnh thoảng Connor sẽ dùng nhẹ tay nhẹ vỗ đầu của mình một
cái, hỏi: "Có chỗ nào thấy không thoải mái à? "
"Ừm, cảm thấy, đầu có hơi ngứa."
"Không có việc gì, chắc là não đang phát triển đấy."
"Thật sao?" Connor thật vui vẻ, "Mấy ngày nay ta làm bài tập rất nhanh, hôm
nay lại dùng thời gian nửa ngày đã có thể làm xong bài tập của nửa tháng, ha
ha."
"Lúc truyền tin với chị Pall thì nhớ không nên tỏ vẻ quá hưng phấn, cố gắng
biểu cảm đau khổ một chút, nếu như ngươi không muốn được thêm bài tập."
"Ồ… đã rõ!"
Healy đưa bữa sáng tới, Connor ngồi đối diện trên bàn làm việc Karen cùng
dùng bữa.
Nhưng mà trước lúc dùng bữa, cô bé lấy một chút từ phần thuốc của mình rồi
đưa đến trong “bồn hoa”.
Connor cũng cực kỳ cẩn thận, nhẹ nhàng từng li từng tí, kiểm soát khối lượng
sợ dinh dưỡng quá thừa mà khiến cho con bạch tuộc chết luôn.
Về phần di thể của Buken, Karen trả sức mạnh linh tính về, mặc dù đưa đi đưa
về như vậy sẽ có hao tổn rất lớn, nhưng ít ra đem di thể trống rỗng này chuyển
thành trạng thái mồi lửa.
Sau đó thì cứ để hắn nằm yên tĩnh trong quan tài ở khán thính phòng mà từ từ
an dưỡng trước đi.
Cũng giống như Morindi, không đến thời điểm thật sự cần thiết, Karen sẽ không
thức tỉnh bọn hắn, bởi vì điều này rất có thể sẽ dẫn đến xung đột trực tiếp giữa
mình và Đại tế tự.
Karen vừa uống sữa đậu nành vừa xem xét tư liệu, chiến sự ở sa mạc lại bắt đầu
giằng co, nhiều khu chiến trường nhỏ giữa hai bên cũng đang giằng co, còn
những chiến tuyến khác thì đang mò cá.
Trên điều kiện tiên quyết là không có phe nào tăng vốn thêm, thì đây là trạng
thái bình thường của chiến trường, cũng chỉ có Karen cùng với quân đoàn Đòn
Roi Kỷ Luật lúc ở tiền tuyến làm cá mà đảo loạn tình thế.
Sau đó, Karen lại nhìn một phần tư liệu, bên trong là một chút tin tức về hành
động của Trật Tự Thần Điện.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Karen đi dạo một vòng lâu đài khu thẩm vấn, mùi
máu tươi bên trong càng đậm hơn.
Người Cầm Roi nhắc nhở mình chờ mùi máu tươi tán đi rồi mới để Đại tế tự
đến đại khu thành phố York để thị sát công việc, nhưng căn cứ theo tình huống
trước mắt mà xem xét thì tạm thời là không thể nào.
Trước kia phương châm chỉ thị của Karen là: Không nương tay, không nể tình,
cố gắng tạo sự dính líu.
Thừa cơ hội này, quét dọn một ít sâu mọt, mới có thể đối mặt với cục diện nguy
cơ sau này tốt hơn.
Nhưng biểu hiện của Wilker nằm ngoài dự đoán của Karen.
Lúc trước làm việc không khỏi cần cố kỵ quá nhiều thứ, tay chân bị gò bó, hiện
tại là bởi vì Karen lên chức, có thể làm thoải mái, Wilker ra quân bốn phía, từng
mạng lưới quan hệ phức tạp bị hắn nhổ tận gốc.
Lâu đài thẩm vấn và lâu đài làm ngục giam đã còn chỗ để chứa người bị tình
nghi, ngục giam của Đòn Roi Kỷ Luật đại khu và Ban quản lý đại khu, cùng với
cả sân bãi của các ngành khác đều bị trưng dụng.
Hiện tại, thần quan ở các đại khu khác của Thần Giáo gần như đều có phản ứng
đặc biệt khi nghe câu "Xin chào, mời theo ta đến thành phố York một chuyến".
Nếu như tình trạng này còn tiếp tục kéo dài thêm một khoảng thời gian thì sợ là
về sau khi thần quan trong giáo dỗ con nít đều sẽ phải thêm một câu "Còn khóc
à, không nghe lời nữa thì đưa đến thành phố York đấy".
Karen bắt đầu hoài nghi, lúc Rasma chọn học sinh, có phải thật sự để ý đến điều
này hay không, dù gì thì lúc Rasma đảm nhiệm Đại tế tự thì thật ra rất nhiều
quyền lực của hắn đều ở trong trạng thái bị cướp quyền.
Phía trên có Thần Điện áp chế, ở dưới có từng phe phái cản trở, muốn làm gì thì
cũng rất khó.
Mà với tính tình hay so bì với ông nội Dis của mình khi còn trẻ của Rasma, làm
một Đại tế tự “linh vật” chắc chắn sẽ khiến hắn vô cùng uất ức, nói không
chừng tên học sinh Wilker này được chọn vốn là dự bị để sau này dùng cho việc
“Đại thanh tẩy”.
Nhiều lần Wilker tới bẩm báo tiến triển thẩm vấn cũng có thử thăm dò, Karen
hiểu, nhưng không có yêu cầu hạ thấp nhiệt độ.
Bởi vì nếu tiếp tục làm tiếp như vậy thì là có nghĩa là đang trói chặt Karen với
Người Chấp Roi, cũng chính là cùng phe của Đại tế tự, về sau khi đổi một Đại
tế tự khác lên, tất nhiên là vị trí của Karen sẽ vô cùng xấu hổ, sẽ chịu sự công
kích trả lại vô cùng lớn.
Mà với tuổi tác hiện nay của Karen đã ngồi trên vị trí này, hoàn toàn có thể bắt
đầu cố gắng làm nhạt đi nguy cơ này, yên tâm ngồi vững vị trí, dựa vào dòng
sông thời gian thì cho dù không thể tiếp tục đẩy mình lên trên thì vẫn có thể
ngồi vững vàng ở trên cao.
Sở dĩ không lựa chọn làm như vậy, một phần nhỏ là bởi vì tạm không xác định
cái khái niệm "Tương lai" này có tồn tại hay không, tất nhiên sẽ bớt đi sự kiêng
kỵ khi làm việc, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là không thể có lỗi với cả triệu
Pavaro khác ở trong khắp Trật Tự Thần Giáo.
Trước lúc leo lên thì linh hoạt một chút về mặt quy tắc, chào mời, chọn phe,
trao đổi lợi ích, đấu tranh chính trị, những thứ này đều có thể dùng, tự an ủi bản
thân là đang vì đại cục sau này.
Nhưng bây giờ đã ngồi lên vị trí này, nếu còn tiếp tục “bè lũ xu nịnh” thì thật
đúng là có lỗi với chính bản thân mình trước đây đã từng “bè lũ xu nịnh”.
Sau khi thị sát xong công việc thẩm vấn, Alfred đưa thiệp mời của Đại chủ giáo
Bern đến cho Karen.
Karen có chút ngoài ý muốn nói:
"Còn sớm vậy mà Bern sắp chết rồi sao?"
"Không phải thưa thiếu gia, là quan hầu của Đại chủ giáo Bern gửi thiệp mời
sinh nhật, mời mời ngài đến, còn có một vị khách mới khác là Người Bảo Vệ
đại khu Puyuse."
"Dùng sinh nhật quan hầu của mình để làm cớ, thiếu thành ý như thế sao."
"Thuộc hạ cảm thấy, là do tác dụng của sự ám chỉ lần trước mà ngài đưa ra cho
hắn."
"Ngươi nói hắn đoán ra được?"
"Không, hắn không có khả năng đoán được, bởi vì chuyện này quá bất hợp lý,
nhưng sẽ để hắn phát sinh một vài sự thay đổi trên mặt cảm tính.”
"Ngươi nói xem ta có nên gặp Puyuse hay không?"
"Dù sao thì hắn cũng đại diện cho con mắt của Thần Điện ở đại khu, chuyện sau
này nếu có ấn tượng tốt của Thần Điện thì có thể lại càng dễ dàng hơn."
"Chuyện gì sau này?"
"Đương nhiên là về sau khi ngài làm Người Cầm Roi và càng cao hơn nữa."
"Alfred, ngươi nghĩ thật xa đấy, đã đến lúc này rồi mà còn nhớ đến những thứ
đó, bây giờ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Thần tích xuất hiện ở các Thần Giáo,
bước chân trở về của Chư Thần đã càng lúc càng gần."
Alfred mỉm cười, thầm nghĩ: Bước chân trở về của Chư Thần có nhanh cũng
chưa chắc nhanh bằng tốc độ thăng chức của chúng ta.
"Vậy thì đi gặp một chút đi, nhớ kỹ giúp ta thông báo cho Người Cầm Roi."
"Vâng, thiếu gia."