Nhân viên quản lý mới của nghĩa trang này tất nhiên không có trách nhiệm với
chỗ này như Lão Saman, trời còn không tối, đã khóa cổng lớn trở về trong
phòng mà đi ngủ.
Neo hóa thân thành khói đen bay xuyên qua cổng.
Nếu Karen đã có được năng lực tiếp tục thức tỉnh, như vậy Lão Saman phải
chăng có thể trở về để làm nghề cũ không?
Thái độ làm việc của lão Saman không thể nghi ngờ là rất có trách nhiệm, dù gì
thì mộ của mình cũng ở chỗ này.
Hay là mình dứt khoát đem cái tên quản lý mới ở đây chôn đi, nói không chừng
tên quản lý tiếp theo tới sẽ có trách nhiệm hơn một chút?
Neo đi tới trước bia mộ của vợ mình là Irina, không có cái gì mà tình thâm đến
gần thì e ngại, rốt cuộc thì bây giờ trong đầu chỉ còn tiếng tù và ốc còn đang
"Ục ục" thổi.
Tay phải vịn mộ bia, Neo quỳ một chân xuống, trán dựa vào trên bia mộ, hai
mắt nhắm nghiền...
Trong không gian ý thức của Neo.
Hoàn cảnh cũng giống như trong phòng đọc sách của Thư viện đế quốc Wien,
bên trong, lão tổ Dị Ma Khát Máu đang phát ra tiếng cười chói tai, Giáo Hoàng
Điên đang trợn mắt trừng trừng lên án mạnh mẽ vấn đề mà Ánh Sáng phải đối
mặt bây giờ, Luther trong tay cầm bản thảo đứng trên ghế tiến hành diễn thuyết,
Philias thì đang thổi nhạc đệm cho cả đám.
"Ầm!"
Neo mặc thần bào Trật Tự đẩy cửa ra, hét lớn về phía trong:
"Con mẹ nó, đều im hết cho bố!"
Lão tổ của Dị Ma Khát Máu không cười, Giáo Hoàng Điên không mắng, Luther
không diễn giảng, Philias cũng không thổi.
Trong phòng đọc sách, lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.
Nhưng trên khóe miệng tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Neo đi tới trước bàn trà, một tay đập vào trên bàn trà, mắng: "Đã ở chỗ này, vậy
thì đều biết điều cho ta, giữ trật tự!"
Mắng xong, Neo tìm một cái ghế trống ngồi xuống: "Ha ha, từ giờ trở đi, ta sẽ
cứ ngồi ở chỗ này, nhìn xem các ngươi, ai dám quậy phá, thì ta sẽ..."
Neo cầm lấy một quyển sách, trên đó viết Điều Lệ Trật Tự, nhưng quyển sách
quá mỏng.
Bởi vì bản thân hắn còn từng nói với Karen, Điều Lệ Trật Tự không cần học
thuộc, lúc cần thì cứ tùy ý chế ra một điều là được rồi, cái này dẫn đến Điều Lệ
Trật Tự ở trong đầu hắn, thật sự chỉ còn lại một cái trang bìa.
Neo vứt quyển sách này xuống, cười lạnh một tiếng, hai chân giơ lên đặt trên
bàn trà, chỉ chỉ xuống phía dưới:
"Ai dám quậy phá, ta xé người đó!"
Cảnh tượng, vẫn yên tĩnh như cũ.
Nhưng Lão tổ Dị Ma Khát Máu nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngươi muốn canh chừng
chúng ta sao?"
Giáo Hoàng Điên hừ một tiếng: "Ngươi có thể ở đây canh chừng chúng ta bao
lâu?"
Luther hắng giọng một cái: "Chờ ngươi đi rồi thì ta lại tiếp tục."
Philias thì mỉm cười nói: "Ngươi đã quyết định trục xuất bản thân vĩnh viễn mà
không còn để ý đến thực tại rồi sao, Neo?"
Lúc này, ngoài cửa lại xuất hiện một tên Neo khác, chỉ có điều lúc này trên
người mặc quần áo hàng ngày.
Những người đang ngồi ngây ngẩn cả người, cả đám lộ ra vẻ kinh ngạc.
Neo mặc y phục hàng ngày nhún vai, hỏi: "Thế nào, có ngoài ý muốn hay
không, có bất ngờ hay không?"
Lão tổ Dị Ma Khát Máu nhìn tên Neo đang mặc thần bào, lại nhìn về phía tên
Neo đứng ngoài cửa, nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi cũng ghê gớm đấy."
Giáo Hoàng Điên: "A, thật sự là một phương pháp rất tuyệt."
Luther bất đắc dĩ nói: "Ta lại trông thấy Trật Tự nắm giữ dư luận một lần nữa."
Philias phủi tay: "Chúc mừng ngươi, Neo."
Đúng vậy, Neo vào hôm nay đã triệt để mất đi thân phận Trật Tự, hắn không
còn là một tên thần quan Trật Tự.
Nhưng hắn chủ động sáng tạo ra một cái nhân cách "Neo Trật Tự", chuyên môn
để cái nhân cách này đến canh chừng những nhân cách khác.
Trật tự, vốn chính là được vận dụng như vậy.
"Các ngươi cố gắng sống chung, chú ý không được ồn ào."
Neo quay người, dự định rời khỏi nơi này, sau đó tỉnh lại.
Ai ngờ, hắn vừa mới xoay người, đã nhìn thấy một bóng người mà mình vô
cùng quen thuộc đang đứng ngoài cửa, chính là Irina.
Irina đang mặc một chiếc váy dạ hội màu tím, giống như trong quá khứ, dùng
một ánh mắt ngọt ngào và dịu dàng mà nhìn Neo.
Lần thứ nhất Karen gặp tiểu thư Irina, tiểu thư Irina đã là một người chết, anh
chưa bao giờ thấy qua quá khứ của Neo và Irina, nhưng anh chưa hề hoài nghi
tới tình cảm giữa bọn họ.
"Irina…"
"Neo..."
Neo vô ý thức đưa tay bắt lấy cổ tay Irina, sau đó cúi đầu xuống, muốn hôn bờ
môi của Irina, giờ khắc này, cứ như quay trở về quá khứ.
Tất cả mọi người trong phòng đọc sách đều không có quấy rầy, bọn họ cảm
thấy, hôm nay, có lẽ sẽ có thêm một "Người cùng phòng".
Neo đã kéo Irina vào trong phòng đọc sách, nhưng khi môi Neo sắp chạm đến
bờ môi Irina, Irina thu cổ về sau một chút, cô ấy tránh đi.
Cô không phải để ý, cũng không phải ghét bỏ, ánh mắt của cô vẫn dịu dàng, cô
vẫn mỉm cười ngọt ngào như cũ.
Cô ấy mãi mãi cũng khéo hiểu lòng người như vậy, trong khoảng thời gian cùng
nhau, mãi mãi cũng là cô ấy đang suy nghĩ vì mình.
Cô ấy không muốn đi vào, cô ấy không muốn ở lại bên trong phòng đọc sách,
cô ấy không muốn trở thành một trong những nhân cách của Neo.
Cô ấy hi vọng chồng của mình sống thật tốt, không muốn bởi vì mình mà lựa
chọn cầm tù bản thân, nếu như cô ấy ở lại nơi này trở thành nhân cách của Neo,
như vậy tất cả những gì bên trong cánh cửa này, đều sẽ trở thành xiềng xích
giam giữ chồng mình.
Thật ra, tất cả những nhân cách ở đây, đều là chính bản thân "Neo".
Giáo Hoàng Điên, Lão tổ Dị Ma Khát Máu, Philias, Ngài Luther, bao gồm cả
Irina trước mắt.
Irina lui lại, thật ra cũng là Neo lui lại, hắn đã từng nói với Karen, mình vĩnh
viễn sẽ không lựa chọn đắm chìm trong sự hư ảo mà không thể kiềm chế, niềm
kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn làm ra loại chuyện buồn cười và ngây
thơ này, vợ của hắn, cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy chồng của mình biến
thành như thế này.
Neo trừng mắt nhìn, khóe mắt của hắn ẩm ướt;
Trong hiện thực, Neo dựa trán vào trên bia mộ, khóe mắt đã chảy nước mắt.
Neo đứng ở cạnh cửa, sau khi Irina tránh đi Neo, bắt đầu chủ động lui về sau,
muốn kéo giãn càng nhiều khoảng cách, cô muốn bảo đảm chồng mình an toàn,
bảo đảm Neo sẽ không làm việc ngu ngốc, trong lúc xúc động mà kéo mình vào
trong.
Trong thế giới tình cảm, dễ dàng nhất, ngược lại là tình yêu không điều kiện và
không giữ lại, khó khăn nhất, thì là dừng bước lại trong lúc cần thiết, cho đối
phương một không gian thoải mái.
Neo cười cười, hắn chủ động duỗi hai tay ra, ôm lấy vợ của mình, cực kỳ trực
tiếp và thẳng thắn.
Đường phân cách giữa hai người, chính là cánh cửa này, sự ước thúc giữa cả
hai, giới hạn rõ ràng, không vi phạm một chút nào.
Cứ ôm như vậy một hồi lâu, Neo mở miệng nói:
"Em à, em không cần lui về sau, anh không hướng về phía trước là được."