Wilker cười hỏi: "Không chờ nữa, chắc chắn có một số chờ đến cuối cũng sẽ
không ra tay, và những kẻ ngay từ đầu vốn cũng không có ý định ra tay."
Bern lắc đầu, nói: "Không sao cả, khi tỉ lệ ra tay đạt tới mức độ nhất định thì
không ra tay cũng xem như đã ra tay rồi, chỉ cần tiếp xúc tương tác với chuyện
này thì đều có tội, ai bảo bọn hắn không báo cáo lên đây?"
"Hay đấy, đáng học hỏi." Wilker nhìn xem danh sách đang không ngừng hội tụ
về trong tay mình.
Trong danh sách, có đơn vị tương quan trong Trật Tự Thần Giáo, có tên của gia
tộc, nhiều như rừng, một chuỗi rất dài.
Bem nói: "Bộ trưởng của ngươi thật ra là bị ngươi liên luỵ, nếu ngươi không
quá cấp tiến trong lúc Đại thanh tẩy."
Wilker phản bác: "Ta chỉ là quán triệt ý nghĩ của Bộ trưởng, ta chỉ là một cây
đao trong tay Bộ trưởng, bọn hắn trả thù Bộ trưởng là bởi vì không ai sẽ ngốc
đến mức đi trả thù một cây đao."
Bern nhún vai: "Cách nhận thức này rất không tệ, xem ra ngươi đã nghĩ kỹ con
đường mà sau này mình muốn đi."
"Đúng vậy, không sai, hi vọng ngươi cũng đã chọn xong."
"Ta sao?"
"Bởi vì không còn nhiều vị trí sót lại lắm."
"Ha ha, có đôi khi ta cảm thấy các ngươi cực kỳ buồn cười, thật, ta đã từng gặp
đoàn thể của rất nhiều phái hệ nhỏ, cũng có không ít là rất bền chặt, nhưng sự
trung thành của các ngươi đối với Karen, thậm chí là ánh mắt khi nhìn Karen,
đều để ta có chút …khó có thể giải thích được."
"Chẳng mấy chốc thì ngươi sẽ hiểu thôi."
"Lại là sau khi ta chết?"
"Đúng."
"Vậy thì nhanh làm cho xong việc này đi, ta đã chờ không kịp để chết rồi."
Derius đứng trên một tháp quan sát ở nơi cổng vào của Không Gian Sứ Giả,
trong tay nắm chặt một chiếc lông vũ, lông vũ đã bị mồ hôi từ lòng bàn tay hắn
làm cho ướt nhẹp.
Lúc này, một người trung niên cưỡi một con dơi lớn bay nhích lại gần, người
trung niên này tên là Penlov, một trong những người cạnh tranh chủ yếu với
Derius cho vị trí Giáo tôn.
"Ngươi tìm ta?" Penlov nhìn Derius hỏi, "A, còn chọn ở chỗ này, ngươi có biết
là mới đầu ta cho rằng ngươi đang dự định cho người mai phục ở chỗ này để
giết ta."
"Không cần thiết phải làm vậy, khi ngươi dự định phối hợp với những người kia
thì ngươi đã chết rồi."
"A, ngươi cũng biết rồi?"
"Biết."
"Được rồi, vậy ngươi đoán xem, cái vị làm chỗ dựa cho ngươi kia, hắn có thể
còn sống mà đến được nơi này sao?"
"Penlov, ngươi không cảm thấy ngươi cực kỳ ngu xuẩn sao?"
"Đừng nói với ta cái gì mà làm thế sẽ mang đến tai hoạ cho Thần Giáo chúng ta,
lúc ngươi cầm tài sản của giáo ta đi hiến cho chỗ dựa của ngươi mà không chút
ràng buộc nào thì ta cũng chẳng thấy ngươi để ý đến đại cục chung gì."
"Ngươi hiểu lầm, Penlov, ta không muốn nói với ngươi về cái này."
"Ồ?"
"Ngươi biết ai đến mời ngươi phối hợp không?"
"Là đám thế lực nội bộ của Trật Tự Thần Giáo phản đối và thù hận vị làm chỗ
dựa kia của ngươi."
"Không, kẻ liên lạc ngươi là thuộc hạ của chỗ dựa ta."
Penlove nghe vậy, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Drius rút lông ngỗng ra, nhẹ nhàng hất lên, lông ngỗng cháy lên, mùi thơm bắt
đầu tràn ngập, đây là nghi thức tiếc thương cho người chết của Pamirez Giáo.
"Penlov, sao ngươi lại ngu xuẩn như thế, đám người kia là những kẻ thất bại của
chỗ dựa ta ở Trật Tự Thần Giáo, sao ngươi lại nghĩ đến việc đứng chung với
một đám thất bại thế?
Mặt khác, ngươi cho rằng sau khi ngươi tìm được viện trợ ở trong Trật Tự Thần
Giáo thì sẽ có thể thay đổi thái độ của Trật Tự đối với ta sao?
Nói cho ngươi biết,
Đây là chuyện không thể nào,
Cho dù chỗ dựa của ta có thua thì Trật Tự Thần Giáo đổi một người khác đến
thì vẫn chỉ có thể ủng hộ ta!"
Bởi vì gia tộc của ta vốn là nội gian mà Trật Tự Thần Giáo xếp vào đây để
khống chế Pamirez Giáo!
Cho tới nay Derius đều rất rõ ràng rằng mình sẽ không bao giờ thua;
Mà sở dĩ hắn muốn bôn ba, muốn ăn ý, muốn đặt cược, mục đích là hy vọng
Pamirez Giáo có thể thua thiệt ít đi một chút.
"Ta rất chán ghét ngươi ở điểm này, Derius, thật, ta vẫn luôn rất khó chịu, dựa
vào cái gì Giáo tôn đã chết sẽ luôn kiên định lựa chọn ngươi làm người thừa kế
của hắn, dựa vào cái gì!"
Bởi vì, hắn là ông nội của ta.
Trong lòng Derius bực bội một hồi, hắn khoát tay một cái nói: "Penlove, ta mời
ngươi tới, không phải để nhục nhã ngươi, bây giờ ngươi chuyển hướng thì vẫn
còn kịp."
"Ngươi là đang giả mù sa mưa để làm gì?"
"Ta muốn để lại cho Pamirez Giáo ta nhiều cơ hội hơn, vị kia tính tình thật sự
rất không tốt, chỉ cần là người có ý đồ nhằm vào hắn đều sẽ bị hắn dùng thủ
đoạn tàn khốc mà trấn áp, ngày mai trên đại hội, ngươi từ bỏ tư cách rồi ngược
lại ủng hộ ta thì ta có thể đáp ứng với ngươi sẽ bảo toàn ngươi và gia tộc của
mình."
"Ngươi đang nằm mơ, Derius, ngươi đừng có mơ để ta giống như một con chó
mà vẫy đuôi mừng chủ với ngươi."
"Ta là đang thương hại ngươi."
"Ha ha ha… ha ha ha … ta, có chơi có chịu, tuyệt đối sẽ không rụt đầu!”
Penlov cưỡi con dơi rời đi.
Derius thở dài, trừng mắt nhìn, tự giễu nói:
"Ta còn thực sự sợ ngươi rụt đầu, Karen không nỡ giết ngươi, cố ý để ngươi ở
trong giáo áp chế ta, ha ha."
...
Nơi trận pháp dịch chuyển mới ở ngay phía trước, nhưng vào lúc này, từng tiếng
gào thét vang lên, mặt đất nứt ra, từng con yêu thú hình thể khổng lồ chui ra từ
bên trong.
Ở những hướng khác càng không ngừng có người xuất hiện hội tụ lại tạo thành
vòng vây.
"Phòng ngự!"
Đội bảo an của Andrew cấp tốc tản ra bày trận, bảo vệ xe ngựa của Bộ trưởng ở
giữa.
Ở trong xe ngựa, rốt cục Karen giải trừ tất cả phong ấn.
Tấm khiên rất ngoan ngoãn, tự mình bay đến bên người Connor, tiểu Connor
bắt đầu tìm chỗ để đặt nó.
Hình như với hình tượng của cô bé, đi ra ngoài mang theo một cái tấm khiên, có
chút không cân đối.
Karen nhấc cặp sách của Connor lên, vỗ vỗ lên tấm khiên, lúc này tấm khiên
biến thành một cái cặp sách giống y hệt.
Connor đeo cặp sách lên cho Karen xem.
Trên cặp sách vẫn có dán hình một cây đại thụ, dưới cây đại thụ có hai cô bé
đang nắm tay chơi, bên cạnh có dắt theo một con chó vàng đáng yêu.