anh có được sức mạnh ánh sáng, có lẽ còn đau khổ, nhưng bây giờ, anh có thể
cam đoan, mình còn sạch sẽ hơn so với những vị gọi là "Thần tử" kia.
Quả nhiên, sức mạnh Trật Tự hóa sau khi tiến vào trong cơ thể Karen lại vận
chuyển ra ngoài, giống như là đang trải qua một loại tuần hoàn nào đó.
Eisen đứng ở bên cạnh, con mắt trợn trừng lên, lần thứ nhất ông ta nhìn thấy có
người trong lúc đối mặt với sức mạnh của Ngai Vàng Trật Tự mà có thể như
không có việc gì xảy ra, ông ta nhịn không được mà cảm khái trong lòng:
"Đứa cháu này của mình rốt cuộc phải trung thành với Thần Giáo cỡ nào mới có
thể làm được đến bước này chứ."
Sự can thiệp của Ngai Vàng Trật Tự bị Karen ngăn chặn, trận pháp dịch chuyển
chính thức khởi động.
"..."
Ánh sáng trắng bao trùm, hai người biến mất.
Phía ngoài trận pháp phong ấn cửa hang, một đám Trận pháp sư hai mặt nhìn
nhau, trong đó một người lập tức mắng lên: "Chắc là gặp quỷ rồi, sao ta bỗng
cảm dưng cảm ứng được có sóng trận pháp dịch chuyển vừa được khởi động ở
trong hang thế."
...
Tất cả đều giống như dự đoán của Eisen, ở nơi này có người tiếp ứng, lại không
có người ghi chép, mà Eisen thế mà còn nhớ rõ nên cố ý phá hư tất cả trận pháp
tiếp dẫn, sau đó coi như có muốn điều tra ngược lại về vị trí dịch chuyển đến
cũng không được.
Làm xong những việc này, hai người không trì hoãn, Karen sử dụng chiếc nhẫn
màu bạc mang lên trên người một cái mặt nạ, Eisen thì tháo mặt nạ xuống, gọi
một chiếc xe ngựa của giáo hội.
Eisen vốn muốn mang Karen về nhà trước, đi gặp cha mẹ của mình, nhưng
Karen nói địa chỉ của tòa nhà tổng bộ cho người đánh xe ngựa.
Người đánh xe sau khi nghe được, lập tức nói: "A, hai vị, các vị là tới tham gia
lễ truy điệu của vị bộ trưởng kia phải không?"
Eisen ngay lập tức nhìn sang Karen, thế mà trùng hợp như vậy?
Karen cũng là có chút bất đắc dĩ mà nhích người ngồi vào, a, mình thế mà đến
kịp lễ truy điệu của chính mình.
"Vị bộ trưởng kia thật anh dũng, ngài ấy là một vị tín đồ thành kính của Trật
Tự." Người đánh xe buông lời cảm khái, hai tay khoanh lại, "Ca ngợi Thần Trật
Tự vĩ đại."
Karen và Eisen chỉ có thể cùng làm động tác tương tự: "Ca ngợi Thần Trật Tự
vĩ đại."
Lập tức, Karen lập tức thúc giục nói: "Xin hãy nhanh một chút, ta sợ không đến
kịp."
"Xin ngài yên tâm, lễ truy điệu hẳn là vừa mới bắt đầu, nhất định có thể đến
kịp."
Xe ngựa kích hoạt trận pháp ẩn nấp, vút nhanh trên đường.
Sau khi đến bên ngoài tổng bộ Đòn Roi Kỷ Luật, Karen và Eisen xuống xe, lúc
Eisen chuẩn bị móc phiếu điểm để trả, người đánh xe khoát tay áo, nói: "Khoản
chi phí này ta giúp hai vị ứng ra, xem như biểu đạt sự kính trọng của ta với vị
Bộ trưởng kia."
Nói xong, người đánh xe quay ngựa rời đi.
Phiếu điểm Eisen vừa cầm ra lại bỏ trở vào túi, hỏi: "Có thấy cảm động chút
nào không?"
"Thật là có một chút."
Lễ truy điệu tổ chức rất phô trương, lẵng hoa bày từ ngoài cửa lớn thẳng vào
đến bên trong.
Nhưng mà Karen không có lựa chọn đi vào xem tang lễ của mình, mà là dẫn
Eisen lên ký túc xá, anh muốn đi báo tin bình an cho đám Pall trước.
Nhưng ở dưới ký túc xá, Karen nhìn thấy Richard đang mặc thần bào, đẩy một
chiếc xe lăn đi tới, trên xe có một người đang bị thương khắp người, băng vải
màu trắng bao phủ mọi nơi.
"Cha, sao cha lại tới đây?" Richard chủ động hô.
"Ta, ta đến xem."
"Cha mang tiền phúng điếu đến rồi à?"
"Ừm?" Eisen sửng sốt một chút, lập tức nói, "Mang theo, có mang theo."
"Cũng không biết lần này cha đi đâu, ông bà nội đợi chút nữa sẽ đến, hay là cha
đợi ở đây một chút đi?
"Thật sao, a, vậy thì tốt." Eisen tiên sinh nhẹ gật đầu.
Lúc này, người ngồi trên xe lăn bị quấn đầy băng vải giơ tay lên, ra hiệu
Richard đi ứng phó người nhà mình.
"Thật sự không có vấn đề sao?" Richard quan tâm hỏi.
Người quấn băng lắc đầu.
"Vậy được rồi." Richard chủ động đi tới, "Cha, chúng ta cùng đi đợi ông bà nội
đi."
Người quấn băng vải chỉ chỉ Karen.
Karen chủ động đi tới.
Richard tò mò hỏi: "Vị này là ai vậy?"
"A, là một người bạn của cha."
Richard nghe được câu trả lời này, lập tức đưa tay sờ cái trán cha mình một
chút: "Cha, ngài không có bị sốt à?"
"Có ý gì?"
"Ngài thế mà có bạn, ha ha."
"Ngươi thế mà còn có thể cười được."
"Cười, là để tôn trọng của ngài ấy, bởi vì chúng ta biết, ngài ấy sẽ không muốn
nhìn thấy chúng ta khóc."
"Ai, cũng đúng."
"Hôm nay không chỉ có là một mình ngài ấy, còn có lễ truy điệu của những
người khác được cử hành, một người bạn tốt của con, Phó chủ nhiệm văn
phòng, Memphis."
"Ừm, hắn cũng hi sinh rồi sao?"
"Đúng vậy, ông ta là một thằng ngu."
"Đừng nói người khác như vậy."
"Đầu óc của ông ta có vấn đề, thật đấy, cha, con dám thề, đầu óc của ông ta
tuyệt đối không bình thường, ta bảo ông ta đi mà không chịu đi, ai, mà thôi dù
sao ông ta cũng chết rồi."
Nói đến đây, Richard có chút nghẹn ngào.
Eisen an ủi: "Hắn hi sinh là đáng giá."
"Đúng vậy, ông ta hi sinh đương nhiên là đáng giá." Richard hít một chút nước
mũi gượng ép vừa cười nói, "Còn tốt là ông ta chết rồi, ông ta cũng không có
con cái gì hết, nếu không con cảm thấy, với đầu óc của ông ta mà di truyền cho
đời sau thì không tránh khỏi việc chà đạp đời sau."
Eisen: "Hôm nay có về nhà không?"
"Về chứ, đợi chút nữa cùng ông bà nội về chung, cha thì sao, không phải từ nhà
đến đây à?"
"Sau khi tham gia xong lễ truy điệu, chúng ta cùng trở về."
…
Karen đi đến phía sau xe lăn, người quấn băng vải chỉ chỉ về phía trước, Karen
đẩy hắn đi về phía trước.
Sau khi đi được một đoạn, người quấn băng vải vỗ tay phát ra tiếng, bố trí một
cái kết giới ngăn cách.
"Móa nó, ta đã biết ngay là cậu không chết được!"
Là giọng của Neo.
"Ha ha." Karen cười.
"Ta nhìn thấy Eisen đứng bên cạnh cái người kia, đã biết ngay là cậu ha ha ha!"
Memphis chết trong hang động, nhưng bây giờ "Memphis" lại xuất hiện, như
vậy cái người lạ mặt đang đứng ở bên cạnh kia, lại có thể là ai đâu?
"Đi lên trước đi, ta sẽ kể lại những việc đã xảy ra trong hang động cho ngài và
chó nghe."
"A, có thể được cùng nghe với ngài chó, thật là vinh hạnh của ta."
Karen thay đổi phương hướng.
Neo lại đưa tay ngăn lại: "Đừng, trước lúc kể chuyện, xem trước món quà mà ta
chuẩn bị cho cậu trước."
"Quà?"
"Ta tin tưởng với món quà này, cậu chắc chắn sẽ rất thích, cũng đủ để cậu vui
mừng."
"Món quà gì?"
Neo đưa tay mở băng vải trên mặt ra, ngẩng đầu, nhìn về phía Karen đang đẩy
xe lăn.
Karen nhìn thấy, là một gương mặt đầy máu không có da.
"Ngài là bị ô nhiễm rồi à? Ta thấy Richard cũng không có việc gì."
"Lúc ta ra khỏi hang động, đã tháo mặt nạ xuống, để lộ gương mặt thật sự, cậu
biết mà, ta vốn là không da mặt.
Tiện thể, còn xé toàn bộ làn da của mình xuống;
Lại cố ý cọ xát một ít ô nhiễm lên trên, để toàn thân chảy mủ, nhìn này, đừng có
đề cập đến trông nó thê thảm cỡ nào."
Karen nghi ngờ nói: "Có đáng không, là vì kiếm thêm một chút điểm ấn tượng
à?"
"Ha ha ha."
Neo cười,
Sau đó làm một cái động tác "Xuỵt":
"Đừng nói chuyện, cậu thử nghe xem."
Lúc này, trận pháp khuếch đại âm thanh trong tòa nhà tổng bộ bắt đầu thông
báo:
"Mời các quý khách dời bước tiến về đại lễ đường tầng hầm một, lễ truy điệu
sắp bắt đầu;
Hôm nay,
Để chúng ta cùng nhau cùng tưởng nhớ về một vị đã anh dũng chủ động hy sinh
vì Trật Tự.
Bộ trưởng Neo."