đây là tiêu đề mà phát biểu không ít tập văn chương, nhưng trọng điểm đều tập
trung ở việc Giáo Hoàng Điên bị Trật Tự hấp dẫn, làm nổi bật sự vĩ đại và chính
xác của giáo nghĩa Trật Tự.
Cậu hiểu mà, những nhà nghiên cứu và chúng ta, có đôi khi vì chút kinh phí và
đãi ngộ, không thể nào tránh khỏi sẽ giống như bọn chó nhà được huấn luyện
trên đồng cỏ vậy, đi bắt lấy một chiếc đĩa ném.
Mà luận điểm của ta rất có thể là sai lầm, lịch sử giống như một chuỗi lăng
kính, lăng kính có nhiều mặt, từng cái có thể sắp xếp và tập hợp lại, tạo ra
những thứ mà cậu tự nhận là thú vị và hợp lý.
Giống như trước khi ta biết tên của cậu, ta làm sao cũng không nghĩ tới rằng cậu
sẽ là vị Bộ trưởng Karen đang rất nổi tiếng ở đại khu thành phố York kia, cảm
giác mà bản thân cậu mang đến cho người khác và lời đồn đãi về cậu, có sự
chênh lệch vô cùng to lớn, mà tin đồn về cậu xuất hiện bằng cách nào?
Không phải là tin tức từ trên báo, tin tức nội bộ và những con đường khác hay
sao?
Cậu đứng mặt đối mặt ta mà ta còn không thể cảm nhận được một cách rõ ràng,
chớ nói chi là muốn khắc sâu và cảm ngộ được nội tâm và tư tưởng của những
người sống ở nghìn năm, thậm chí là một kỷ nguyên trước."
Lúc này, cửa phòng tắm bị mở ra, Trưởng khu Gaspol mặc trên người một bộ
thần bào Trật Tự, cả người đều đã được chải vuốt cực kỳ tinh xảo đi ra, tức giận
nói:
"Ông lại đang tuyên dương mấy cái lý thuyết tà đạo của mình rồi đấy à?"
Sidrod giơ hai tay lên: "Cháu gái thân yêu của ta, ta biết cháu nóng lòng muốn
tìm về mặt mũi vừa mất đi khi nãy, dù sao thì cũng không có cái cấp nào trên
nguyện ý để thuộc hạ trông thấy hình ảnh bản thân mình lôi thôi lếch thếch như
thế khi ở nhà, mà cái tên thuộc hạ này còn là người cướp quyền cháu, khiến
cháu chỉ như một người qua đường, cháu đối với hắn mà nói chỉ còn lại chút
cảm giác thần bí của cấp trên trên danh nghĩa kia, bây giờ nó cũng đã bị phá
hủy.
Nhưng mà, thông qua việc giẫm đạp lên ông nội cháu để tìm về cái gọi là thể
diện, ta cảm thấy là một hành vi cực kỳ ngu xuẩn, hình tượng của ông nội càng
tốt, thật ra càng có thể giúp cháu tìm lại thể diện của minh."
Gaspol hơi hướng người về phía nhà bếp nói: "Cho nên, cho tới bây giờ cháu
đều không cảm thấy có gì lạ khi bà nội lại ly hôn ông, thật đúng là không thể
nào sống chung với người như ông."
"Sống chung?" Sidrod cười cười, "Bà cháu từ sau khi gả cho ta, ta chưa hề để bà
ấy làm chuyện nhà một lần nào, chiều nào sau khi tan lớp thì ta đều phải vội vã
trở về nấu cơm cho bà ấy, trước khi ta đi công tác, còn phải giúp bà ấy chuẩn bị
trước đồ ăn mỗi một ngày. Bao gồm cả cháu, lúc cha mẹ cháu không có ở đây,
đều là ta chăm sóc cho cháu."
Gaspol: "Nhưng trong cuộc sống, không phải chỉ có những thứ này."
"Đó là bởi vì ta đều giải quyết hết những việc này, để cho cháu khờ dại nghĩ
rằng những thứ này chỉ là chuyện nhỏ, để cháu quá nhàn nhã.”
Gaspol lười nói tiếp, tự rót cho mình một ly sữa bò.
Sidrod chỉ vào tách trà đặt trên bàn nói: "Cái tách mà cháu bỏ tàn thuốc vào,
hình như cháu quên rửa rồi nhỉ."
Gaspol lắc đầu: "Có thể vứt bỏ."
"Thế nhưng là cháu có từng nghĩ đến, một cái tách nhỏ giá trị quả thực không
cao, nhưng nếu như vị hôn phu của cháu trông thấy hành động kia của cháu,
hoặc là lúc chồng của cháu về đến nhà ngồi ở trên ghế sa lon chuẩn bị uống
nước cầm phải cái tách mà cháu bỏ tàn thuốc vào, trong thời khắc đó, hắn ta sẽ
hoài nghi về ý nghĩa của hôn nhân và mái ấm gia đình."
Gaspol quay đầu nhìn về phía ông nội mình, nếu như không phải là bởi vì Karen
ở chỗ này, có lẽ hai ông cháu sẽ phải cãi nhau một trận.
Sidrod thật đúng là không sợ cãi nhau, cũng không lo lắng tiếp tục đâm thọc
cháu gái sẽ phát sinh chuyện gì, mà là phối hợp tiếp tục nói: "Hôn ước là chính
cháu đáp ứng, cháu thậm chí cũng không có tới trưng cầu ý kiến của ta, cho nên
cháu cho rằng cháu kết hôn với Thần tử thì sẽ có thể rời xa những thứ vụn vặt
hàng ngày này rồi sao?
Ha ha, đứa cháu gái nhỏ ngu xuẩn của ông.
Cháu cũng quá ngây thơ rồi, thật, những Thần tử kia quả thật phần lớn đều cao
cao tại thượng, nhưng bọn họ thật ra càng mong muốn có được tình bạn và một
gia đình thật sự hơn.
Càng thiếu cái gì, thì càng muốn thứ đó, đây là điều mà cuộc đời của bọn họ
gặp phải từ khi quyết định kế thừa truyền thừa của các vị vĩ đại rồi.
Karen đang bưng thức ăn cảm thấy Sidrod nói rất có lý, Marvalho quả thật là
một người như vậy.
"Nào, chúng ta có thể ăn cơm."
"Vị giáo sư kia đâu?" Karen hỏi.
"Không cần gọi hắn, trước đó quên mất cậu và cháu gái ta là người trong cùng
một hệ thống, cái này xem như liên hoan trong nội bộ cả hai là được rồi, có
thêm người ngoài cũng không thích hợp, Karen, cậu cảm thấy thế nào?"
"Vậy cứ theo ý của ngài."
Karen nấu mấy món ăn, Sidrod và Gaspol sau khi nếm thử đều cảm thấy rất hài
lòng.
Nhưng miệng của Sidrod vẫn là không ngưng lại, một cánh tay ông ta chỉ vào
Karen rồi nói với Gaspol: "Ta thừa nhận, tài nghệ nấu nướng của Karen so với
ta thì tốt hơn rất nhiều, từ trong những món ăn này, ta nhìn thấy cái bóng của
những món ăn mới."
Gaspol nói: “Cậu ta cũng không nói nhiều như ông."
"Cháu cho rằng đây là chuyện tốt sao?" Sidrod cười cười, "Hành vi cử chỉ đúng
mực, đối xử mọi người thân sĩ hòa thuận, cậu ta có thể quan sát được biểu cảm
và động tác của tất cả mọi người chung quanh, cậu ta có thể để cho người bên
cạnh đều cảm thấy rất dễ chịu, nhưng sống chung với người như cậu ta, trừ phi
là một linh hồn thích yên ổn không màng danh lợi, nếu không thì cũng tuyệt đối
không thể chịu đựng đựng được hình thức chung sống của cậu ta."
Karen: "....."