đại" trong bút ký, nhưng vì truyền giáo đạt được hiệu quả, cho nên có thể "Đơn
giản hoá" để thích hợp một chút.
Trước hết đừng giải thích với các tín đồ về "Nguyên nhân không phải Thần",
trước tiên có thể dẫn dắt bọn hắn cho rằng mình "Là Thần", sau đó trong những
buổi học tập trao đổi, tiến hành phát triển nhận thức thêm một bước.
Cái này chủ yếu là vì cân nhắc cho dung lượng não của các tín đồ khi lần đầu
tiếp nhận truyền giáo.
Alfred nhìn về phía Wilker vẫn còn đang trong trạng thái đờ đẫn, nhìn xem, bọn
họ hiện tại, vốn cũng không có cách nào để đi suy nghĩ về những thứ còn thâm
sâu hơn.
Quan trọng nhất chính là, điều mà Karen không thừa nhận chính là mình và vị
kia "Thần Trật Tự" trong quá khứ kia có quan hệ, nhưng anh chưa từng phủ
nhận, mình bây giờ đang đi trên con đường của Trật Tự, lúc thuận lợi đi đến
điểm cuối, sẽ có độ cao ngang hàng cùng với vị kia.
Bởi vậy, đây chỉ là sự khác biệt trên nhận thức khái niệm, không tính là lừa gạt.
"Đứng lên đi, phía dưới Trật Tự người người bình đẳng, ở chỗ chúng ta không
cần quỳ xuống."
Thật ra, đây là một câu mà Ngài Tiranus đã tự mình viết vào trong thần thoại tự
thuật Ánh Sáng Trật Tự, ghi chép lại lời từ miệng Thần Trật Tự.
Cho nên, lúc đầu nội bộ Trật Tự Thần Giáo, chỉ có lễ nghi giáo hội, không có
phương thức hành lễ quỳ xuống này, nhưng về sau, dạng lễ nghi này lại dần dần
đi lên, lại trở thành một loại chủ lưu, nhất là khi gặp được những vị nhân vật lớn
có địa vị cao siêu;
Chuyện này chỉ có thể nói là trong quá trình phát triển trường kỳ của Trật Tự
Thần Giáo, bị tập tục chủ lưu của giới giáo hội lây nhiễm.
"Vâng, Thần."
Leon rất nghe lời đứng người lên, lúc đứng ở một nửa, cậu ta chần chờ một
chút, sửa lời nói: "Tuân Thần linh."
Karen khẽ nhíu mày, anh cảm thấy tiếp theo chuyện Leon cần làm, đó là điều
chỉnh một chút trạng thái khi đối mặt với mình.
Lúc này Alfred đã quyết định đêm nay mở một “lớp luyện thi” cho Leon, cậu ta
nhất định phải kịp thời điều chỉnh tốt thái độ lúc đối mặt với thiếu gia.
Chờ sau khi hoàn toàn đứng dậy, Leon rất là kích động hỏi: "Ngài đã trông thấy
sự thành kính tuyệt đối của gia tộc ta đối với ngài rồi sao? Có thể nhận được sự
chiếu cố của ngài, ta tin tưởng ông nội của ta, người nhà của ta, bọn họ khẳng
định..."
Nếu như nói lúc trước Karen chỉ là khẽ nhíu mày lời nói, như vậy hiện tại, anh
có chút không thoải mái.
Mà Alfred đang chú ý tới cảm xúc của Karen biến hóa, trong lòng lúc này "Lộp
bộp" một hồi, hắn biết, mình cho thuốc quá liều, chỉ lo sự "Hưởng thụ" của
mình, không chú ý người bị truyền giáo có thể tiếp nhận hay không.
Leon không phải Philomena, Philomena vốn từ đầu đã sợ Karen nhất, sau khi
biết được "Thân phận" của Karen, chỉ là từ sợ hãi trở thành sợ hơn, thật ra đối
với cô ta mà nói không khác nhau quá nhiều, nước đã sớm tràn ra ngoài, có mở
thêm vòi nước thì cũng vậy mà thôi, cho nên biểu lộ của Philomena vốn tương
đối bình tĩnh.
Nhưng Leon khác biệt, cậu ta đang đứng ở trong thời khắc cuộc đời tăm tối, rất
dễ dàng từ một sự cực đoan đi hướng sang một sự cực đoan khác.
Quan trong nhất chính là... Ở bên người thiếu gia, chỉ cần một người cực đoan
như mình là được rồi.
"Leon, ta cực kỳ tôn trọng Đại chủ giáo Waffron, ông ấy là một vị tín đồ Trật
Tự thành kính, ông ấy làm rất tốt, ta cũng cực kỳ cảm kích sự trợ giúp lúc trước
của ông ấy.
Đối với cái chết của ông ấy, đối với việc mà người nhà cậu gặp phải, ta vốn mắt
thấy toàn bộ, ta chỉ có thể nói, ta rất xin lỗi, nếu như ta có năng lực và có cơ hội,
ta sẽ ngăn cản.
Đây không phải là bài kiểm tra, cũng không phải xét duyệt.
Ta cũng không phải ngồi ở điểm cuối cùng chờ ngươi, chúng ta bây giờ là cùng
nhau cất bước ở trên con đường này, ta hi vọng về sau, chúng ta có thể có được
mục tiêu và chí hướng giống nhau."
Nghe được mấy câu này, vẻ mặt của Leon lập tức trở nên có chút phức tạp, cậu
ta bắt đầu luống cuống.
"Ngồi xuống dùng cơm đi."
"Được rồi..."
Sau khi Leon ngồi xuống, hít sâu một hơi, lập tức lộ ra vẻ mặt vui vẻ như trút
được gánh nặng cho, lặp lại:
"Được rồi, Bộ trưởng!"
Từ dưới đáy lòng Alfred thở phào một cái, tên nhóc này tỉnh lại.
Mặc dù tay cậu ta cầm dao nĩa, đang không kiềm chế nổi mà run rẩy, mặc dù
động tác dùng thìa múc canh củ cải đường vừa đưa đến bên miệng đã rơi vãi
xuống hết nhưng vẫn làm vẻ mặt thưởng thức...
Nhưng ít ra, mặt ngoài, cậu ta cũng đã bình thường lại.
Nuốt ngụm nước bọt có chút lo lắng, Alfred cũng ngồi xuống, hắn thật rất lo
lắng cho công việc tối nay của mình sẽ mắc phải một sai lầm nghiêm trọng, bởi
vì hắn bỗng nhiên ý thức được, mình cho thuốc quá liều không phải cho một
người, hắn cũng cho Wilker một liều.
Wilker còn đứng ở phía sau, không đi tới, cậu ta chỉ là ngây người nhìn xem
bóng lưng Karen.
Leon tiếp tục dùng cơm, cái cằm giống như là có một cái "Lỗ", đồ ăn cứ liên tục
rơi xuống, nhưng cậu ta cố hết sức để cho mình nhìn tự nhiên một chút, giống
như là trẻ sơ sinh lần đầu học cách tự ăn cơm mà không cần người khác đút.
Karen mở miệng nói: "Thoạt nhìn, việc này đã khiến cậu cảm thấy kinh hãi."
"Thật ra... Kích động càng nhiều hơn." Leon buông dụng cụ ăn xuống, để hai
tay của mình đặt ở trên đùi, gắng gượng giảm bớt tần suất rung lên của nó, "Ta
muốn biết, bọn họ có phải cũng đã biết thân phận của Bộ trưởng ngài rồi
không?"
"Bọn họ?" Karen khẽ mỉm cười, "Cũng chỉ có đám người Muri, Ventura và
Philomena, người biết thân phận chân thật của ta, rất ít."
Mình thế mà được xếp vào tốp đầu, cái này đã nói rõ Bộ trưởng cũng tín nhiệm
mình!
Trên ghế Leon giống như là gắn lò xo, bật người đứng dậy, còn đụng động cái
bàn, may là cái bàn dài đặt trong phòng ăn nhà Ellen này đủ cứng chắc, nếu
không rất có thể trực tiếp bị lật nghiêng.
"Khục..."
Alfred ngồi ở bên cạnh nhịn không được nhắc nhở một chút.
Leon ý thức được sự lúng túng của mình, càng ý thức được Karen không thích
thái độ của mình khi trước, cho nên cậu ta lập tức ngồi xuống, lại quên mất lúc
vừa mới đứng dậy cái ghế cũng bị mình đẩy ra, ngồi hụt, cả người ngã ngửa ra.
"Ài..."
Alfred nghiêng mặt qua, dùng thìa múc một thìa tương Wien lớn đưa vào bên
trong miệng.
Leon lập tức đứng lên một lần nữa, kéo cái ghế về ngồi xuống.
"Ta không nghĩ tới, ta có thể xếp ở hàng trước như vậy, ta muốn cảm tạ..."
Karen chỉ chỉ vào đồ ăn trước mặt mình, nói: "Những thứ này, ngon hơn nhiều
so với mấy thứ đồ ăn mà chúng ta mang theo lúc đi họp trước kia."