tận mà giao nhau một lần nữa.
Mặt quỷ Blaised không nhịn được mà phát ra một tiếng hô kinh ngạc và đầy
nghi ngờ ở trong lòng:
Vì sao ngươi vẫn còn là ngươi!
Nơi chôn cất của Thần vốn là một nơi thần kỳ, nếu không thì những vị Thần sắp
ngã xuống kia cũng không có khả năng lựa chọn an nghỉ ở nơi này.
Thần Ánh Sáng lựa chọn tiến hành đàm phán cùng với nơi này, muốn yêu cầu
những vị ở trong Nơi chôn cất của Thần không được can thiệp vào sự vận hành
bình thường của thế giới.
Thần Trật Tự thì trực tiếp từ chối việc thỏa hiệp và nhượng bộ, không quan tâm
đến khế ước mà Thần Ánh Sáng để lại khế ước, một mình tiến vào trong Nơi
chôn cất của Thần, nghiền nát tất cả âm thanh ồn ào.
Nhưng những vị Thần ngã xuống, Thần thể vỡ nát, linh hồn tàn phá và những
luồng oán niệm phiêu tán quanh quẩn, tạo thành những chất dinh dưỡng mới, lại
một lần nữa tưới đẫm khu vực này, để nơi này càng trở nên quỷ dị hơn.
Giống như là một vùng đất phì nhiêu của ác ý, cho nó thêm thời gian, nó tất
nhiên sẽ sinh ra những nguồn cơn mới của sự hỗn mang.
Thần Trật Tự chắc chắn đã nhìn thấy điểm này, cho nên mới để Ranedal tiến
hành trục xuất khu vực này.
Ranedal vốn vẫn luôn làm công việc như “một đôi bao tay trắng” của các Chủ
Thần đã hoàn thành nhiệm vụ mà Thần Trật Tự bố trí cho hắn một cách viên
mãn, hơi mang theo một chút tính toán ở trong lòng, hắn đã để lại một cái dấu
ấn.
Đây là thói quen của một vị Thần lớn lên từ trong một làng chài nhỏ nghèo khó,
hắn vẫn luôn thiếu thốn cảm giác an toàn thật sự, dù sao thì xem như thế giới
của thần, cũng không nhẹ nhàng và yên ổn như vậy.
Mỗi lần Thần Chiến bộc phát, những vị Thần đứng sai phe sẽ ngã xuống từng
nhóm từng nhóm.
Nhưng Blaised mặc dù vẫn là Blaised, những đã sớm không còn là mảnh xương
sọ vỡ nát nằm trên đất năm xưa.
Sinh mệnh của hắn đã sớm lụi tàn, vốn chỉ đang dùng phương thức lưu trữ ký
ức để truyền lại "huyết thống của linh hồn", để hết linh hồn này đến linh hồn
khác bị xóa bỏ ký ức rồi trở thành "Blaised".
Cho nên, Blaised thật sự sớm đã không còn tồn tại.
Nhưng vấn đề là,
Blaised lại phát hiện, chủ nhân của ánh mắt kia, hắn lại chưa trải qua sự thay
đổi nào!
Hắn vẫn còn là chính hắn,
Mặc dù bây giờ hắn chỉ còn là một con chó,
Nhưng ánh hào quang từ linh hồn phản xạ ra trong ánh mắt của hắn, để Blaised
chắc chắn một điều:
Hắn vẫn là hắn của năm xưa!
Sao hắn có thể làm được?
Vì cái gì mà thời gian không xóa đi sự tồn tại của người? Vì cái gì mà ngươi
vẫn giữ lại được bản thân? Vì cái gì mà ngươi còn có thể là chính mình nguyên
thủy nhất!
Ngọn lửa của sự ghen ghét, trong thời khắc này hoàn toàn tràn ngập nội tâm của
Blaised.
Hắn không phục, hắn không cam tâm!
Thật ra, Pall đã sớm để ý tới điểm này, lại từng dùng việc đùa cợt để nói ra;
Cô nói: Con chó ngu à, Thần Trật đối xử với ngươi rất tốt nhỉ, những hành vi
này của ngươi nếu là gặp các Chủ Thần khác thì ngươi đã sớm bị họ giết chết,
để linh hồn ngươi tan biến, mà Thần Trật Tự lại chỉ phong ấn ngươi mà thôi.
Phải biết rằng ở thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước Thần Trật Tự thế nhưng đã
từng điên cuồng tàn sát những Thần linh khác, không có lý do gì mà hắn sẽ cố ý
giữ lại chút tình nghĩa với ngươi.
Tóm lại, sau một khoảnh khắc mắt đối mắt này, Blaised kéo Ranedal vào trong
lĩnh vực của mình.
Bên trong lĩnh vực này, hắn chiếm hết tất cả ưu thế, hắn có thể khống chế tất cả,
hắn là kẻ thống trị tuyệt đối.
Mà ở sâu trong một vùng không gian tối tăm như mực, một con chó vàng đang
rất là lười biếng mà nằm ì ở nơi đó, thậm chí còn không quên vẫy vẫy cái đuôi
của mình để biểu hiện một chút sự khinh thường của mình đối với nơi này.
So với cục diện trước mắt này, thật ra thì thứ khiến Kevin sợ hơn đó có lẽ là bị
cột ở trong túi lưới và ở phía ngoài là một cây giáo xiên vào, nếu ngươi đã
không có cách dùng phương pháp đơn giản nhất là giết chết thể xác bên ngoài
của ta... Vậy thì để ta xem trên phương diện linh hồn thì ngươi sẽ mê hoặc ta
như thế nào!
Kevin dùng chân chó để đệm dưới cằm của mình, ngáp một cái, giống như là đã
chuẩn bị kỹ càng để thưởng thức màn biểu diễn của Blaised.
Đã từng có một ông lão, là kẻ mạnh nhất ở thế giới này mà ta từng thấy khi vừa
trở về, ông ta nghĩ hết tất cả biện pháp muốn giết ta, thậm chí không tiếc vận
dụng ngọn lửa linh hồn của ông ta, nhưng đều không thành công;
À thật ra thì... Ông ta cuối cùng cũng vẫn thành công.
Nhưng cho dù thành công thì cũng chỉ nhốt ta vào trong một cơ thể sống khác
làm nhà giam, để cho ta chịu sự giới hạn chính xác về "Sống" và "Chết" một
cách bị động.
Còn bây giờ thì ngươi cũng chỉ là một cái mặt quỷ, đã vậy còn không phải trọn
vẹn.
Tới đây đi,
Ta đang nằm ở đây này,
Làm thịt ta đi!
Có vẻ như bản thân Blaised cũng rõ ràng, hắn không làm gì được vị này, cho
nên hắn cũng không có uổng phí sức lực phát động tấn công làm gì.
Một khuôn mặt quỷ ngưng tụ ra, xuất hiện ở trước mặt.
Kevin nhíu mày, nâng đầu chó lên, ngửa về đằng sau, cái chân chó quơ quơ ở
trước mặt, biểu lộ ra vẻ ghét bỏ rất rõ ràng.
"Vì sao mà ngươi vẫn là ngươi!"
Blaised trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, không quan tâm đến chuyện đang xảy ra
ở phía ngoài.
Kevin tiếp tục vung vung cái chân chó.
Blaised hiểu rõ con chó trước mắt này đang biểu lộ suy nghĩ gì, vì muốn biết
đáp án, hắn cố chịu nhục nhã, chủ động lùi về sau một khoảng.
Kevin thỏa mãn gật đầu.
"Trả lời ta!"
"Gâu!"
Blaised: "..."
Miệng chó của Kevin mang theo ý cười, từ đầu khi vừa bị Nghi Thức Đón Thần
siêu quy cách triệu hồi giáng thế, cơ thể mà hắn đã cải tạo xong lại "Karen"
giành trước, thời điểm đó hắn xấu hổ, giận dữ cuồng nộ, sau đó đợi đến cuối
cùng lại biến thành chó, hắn càng cảm thấy khó thở.
Nhưng thời gian dần trôi qua, chính nó cũng ý thức được, những kẻ đã từng tồn
tại cùng thời đại với mình, bây giờ từng kẻ từng kẻ đều đã dần tàn lụi.
Giống như là con chó ba đầu bị phong ấn ở trên hòn đảo này, bản thân nó cũng
đã sớm trải qua sự "Tự sinh sản" biết bao nhiêu đời, Rylisa ở trong Cánh Cổng
Luân Hồi cũng chỉ còn lại một bộ xác không, như là một cái xác chết biết đi
khổng lồ.
Cảm giác hạnh phúc là đến từ sự so sánh, mặc dù bây giờ nó cũng rất thê thảm,
nhưng tốt xấu gì thì nó vẫn còn là chính bản thân mình.
Cho nên phản ứng của Blaised trước mặt sẽ chỉ làm cho Kevin càng thêm hài
lòng.
Có thể là do kỷ nguyên trước mình đã sống quá mệt mỏi, nên lần này, dứt khoát
nằm ngửa ở trên đệm chó mà nghỉ ngơi.
Mặc dù nó biết Karen không phải là Thần Trật Tự, nhưng điều có thể xác định
chính là Karen đang càng lúc càng giống Thần Trật Tự, nó cũng không ngại về
vấn đề mà Karen sẽ kế thừa Thần Trật Tự, cho dù nó biết Karen vẫn luôn rất bài
trừ và chống cự việc này;
Bởi vì đối với nó mà nói, những năm tháng từng đi theo sau lưng Thần Trật Tự
ấy, mặc dù biết bao lần phải thấy thấp thỏm và sợ hãi, nhưng phần lớn thời điểm
thì hắn vẫn cảm thấy rất đắc ý