Neo lại quay trở về, hai người cùng đi vào trong gian phòng nằm trong tận cùng
này.
Nói xác thực, thì nó đúng là một căn phòng.
Bởi vì hai người đi ra từ trong một cái tủ quần áo bị thủng, mà trong căn phòng
được xây lên từ mấy tảng đá này, thứ đáng giá nhất lại là cái tủ quần áo bị thủng
này
Neo bắt đầu cẩn thận quan sát bốn phía, Karen mở miệng hỏi: "Đội trưởng, có
thể nhìn ra từ niên đại nào không?"
"Bất cứ dấu vết về năm tháng gì đều chẳng liên quan đến người nghèo."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Ta cảm thấy nơi này hẳn nơi khắc sâu nhất trong ký ức
của Ranedal, rất có thể đây là ngôi nhà đầu tiên của hắn ta."
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy, vậy còn ba cái cửa sổ đóng chặt này..."
"Có thể đẩy ra xem."
Neo cười nói: "Nhìn trộm ký ức của một vị Tà Thần, giống như có chút không
thích hợp a?"
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Neo vẫn như cũ mà bước đến cửa sổ đầu
tiên phía tay trái.
"Tôi cảm thấy ngài Tà Thàn vĩ đại cũng sẽ không để đến vài việc nho nhỏ này."
Karen cũng đến gần cửa sổ.
Sau khi chuyện này qua đi, Karen cảm thấy mình cần phải về nhà tra khảo con
chó kia một hồi, không thể bởi vì nó không biết nói chuyện mà bỏ mặt không
quan tâm đến quá khứ của nó, cũng giống như chuyện lần này, nếu như mình
sớm biết đến nơi này, lúc ngay từ đầu cũng không cần phải hồi hộp như vậy, còn
kém chút nữa làm ý thức của Marlow tan rã.
Karen hình như nhớ lại vào lúc mọi người được sắp xếp vào trong căn phòng bí
mật kia, không chỉ có Richard đang điên cuồng làm ngôn ngữ tay cho mình
xem, Marlow ở phía xa xa cũng chỉ vào vết thương trên bả vai mình đang mà cố
gắng kháng nghị với mình, nhưng chắc là do mình nhìn lầm, ừm, là nhìn lầm.
Tóm lại, việc cần làm là thẩm vấn con chó nhà mình vẫn nên giao cho con mèo
nhà mình đi.
Neo đưa tay, đẩy một cánh cửa sổ ra.
Sau khi cửa sổ thứ nhất được mở ra, khung cảnh bên ngoài hiện ra chính là một
vùng biển cả xanh thẫm, một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài trắng đang đi dọc
theo bãi cát nhặt hải sản, đằng sau, là một thiếu niên áo quần lam lũ cẩn thận
từng li từng tí đi theo đằng sau cô ấy.
Ánh nắng, bãi cát, sóng biển, thiếu nữ và thiếu niên, đây là một cảnh tượng vẫn
luôn theo một khuôn mẫu cũ nhưng vẫn làm người xem không bao giờ cảm thấy
chán.
Rất nhiều người đều có thể thay mình vào vị thiếu nữ kia, rất nhiều người cũng
có thể thay mình vào cậu thiếu niên kia.
Trong những ngày tháng của tuổi thanh xuân, có thể là một tia nắng chiều
vương xuống trên một lọn tóc hoặc là một bờ môi nhẹ cong, trong nháy mắt có
thể chạm vào trái tim của ai đó.
Đều từng trải qua độ tuổi đó, cũng đều đến từ độ tuổi đó, nhắm mắt mà suy
nghĩ, có vẻ như luôn có thể tìm đến hình ảnh giống như vậy, chỉ có điều người
con gái ấy, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết rằng từng có ánh mắt của mình
rơi vào trên người con gái ấy.
Lúc này,
Hai người Neo và Karen đều chống khuỷu tay lên bờ cửa sổ, hai người lúc này
giống như một hai anh em trong môt hộ gia đình sống ở trên lầu hai thích đứng
ở bên cửa sổ ngắm gái xinh đi dạo trên đường.
"Vị thiếu niên này chính là Tà Thần?"
"Có lẽ vậy."
"Thật sự khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ, Tà Thần thế mà đã từng có
một mặt như thế, trung thực, chất phác, ngại ngùng, người như vậy mà về sau
có thể trở thành một vị Tà Thần, chậc chậc.
Đúng rồi, thiếu nữ kia là người bình thường sao?"
"Nếu như tôi không đoán sai mà nói, cô gái kia hẳn là... Mills."
"Nữ thần Mills?"
"Đúng thế."
"Thì ra nữ thần Mills đã từng có một đoạn tình cảm giống như rơi vào chung
một chum đựng tương với Tà Thần."
Người Wien thích ăn các loại tương, gần như mỗi nhà đều có một chum tương,
cho nên hai đứa bé cùng nhau rơi vào trong một cái chum tương, mang ý nghĩa
rằng quan hệ hai nhà vô cùng tốt, có thể dùng chung một chum tương, xem như
phiên bản thanh mai trúc mã của người Wien.
"Tôi cảm thấy, nữ thần Mills và Tà Thần, cũng chưa từng rơi chung vào một cái
chum tương."
"Ồ?"
Neo nghe được câu này, lại nghiêm túc quan sát một hồi, phát hiện thiếu niên
kia chỉ là nhắm mắt mà theo đuôi của chị gái đang đi ở phía trước, đang giẫm
lên vết chân của cô, cô ấy quay đầu lại nhìn cậu ta, cũng chỉ cười cười một cách
lễ phép, xem ra, hai người hình như cũng chẳng quen biết gì nhau.
"Tê..."
Neo hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
"Tại sao ta cảm giác mình hơi đáng thương cho vị Tà Thần này."
"Tôi cũng thế." Karen phụ họa nói.
Neo nghiêng mặt qua nhìn xem Karen, hỏi: "Trong cuộc sống của cậu đã từng
thiếu phụ nữ à?"
"Cái gì?"
"Ý của ta là, lúc cậu nói ra mấy lời này, lương tri của cậu sẽ không cảm thấy
nhức nhối à?"
"..." Karen.