hắn lo lắng chính là lần này là Chủ Thần Sinh Mệnh, lần tiếp theo có thể đến
lượt Chủ Thần nhà mình bị vây đánh rồi chết trước khi trở về hay không?
Karen không đi tham gia vào cuộc náo nhiệt này mà ánh mắt băn khoăn, tìm
kiếm bóng dáng của Đại tế tự.
Rất nhanh đã tìm thấy, bởi vì Đại tế tự đang rảo bước trên vị trí cũ của biển đen
đã khô cạn.
Bên cạnh hắn không có ai đi cùng, trông vô cùng cô độc.
Thiên Mị hoá thành cánh, Karen nhanh chóng bay đến.
Biển đen bốc hơi bị thay thế bởi những hạt cát màu vàng kim, Thần hoả thiêu
rụi, không chỉ đã để chúng Thần cùng nhau chết đi mà cũng vừa lúc hạ thấp
mức độ ô nhiễm xuống điểm thấp nhất.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất ở trong này vẫn là do những Thần linh
kia cũng không thật sự trở về thế giới này, nếu không thì cho dù có đốt cháy
sạch sẽ thì ba vị cấp Chủ Thần và một đám tiểu Thần chết ở đây thì cũng đủ
biến cái Vườn Sinh Mệnh đã rách nát này trở thành một vùng Quỷ Vực ô
nhiễm.
Thật ra thì đến bây giờ, tất cả mọi người trên thế giới này cũng đều đang được
Thần Trật Tự tiếp tục che chở.
Karen hạ độ cao xuống, đứng đằng sau Đại tế tự.
"Đã thông báo rồi sao?"
"Thưa Đại tế tự, đều đã thông báo xong.”
Trong lúc thông báo còn đồng thời tiện tay giải quyết một con cá lớn vừa được
câu lên.
Đại tế tự tiếp tục dạo bước trên mặt cát, Karen duy trì tốc độ bước theo.
Một lát sau, Đại tế tự dừng bước lại, nơi này là khu vực trung tâm nhất của ba
Chủ Thần bị thiêu đốt.
Đại tế tự nhắm mắt lại, nói: “Người bạn cũ đã không gặp suốt một kỷ nguyên,
chờ đến lúc gặp được thì lại ngắn ngủi như vậy, nhất là trong mấy lần tiếp xúc
trước ta còn không biết mình là Tiranus, lời đáp lại từ phía hắn cũng đến từ
phần bị ô nhiễm."
Karen cố ý đổi chủ đề, nói: "Ta càng muốn xem ngài như là Norton."
Đại tế tự mỉm cười nói: "Trong năm tháng dài đằng đẵng của ta có thể có một
khoảng thời gian được gọi là Norton đã làm ta cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo và
cũng rất vinh hạnh."
Karen nhẹ gật đầu, Norton không tồn tại, nhưng thứ biến mất chỉ là thân phận
và cái tên này.
Norton, bổ sung Tiranus, cũng có thể nói, Tiranus, là Norton kéo dài.
"Karen, ngươi là thư ký của ta, bây giờ ta cho ngươi hai con đường để lựa
chọn."
"Xin ngài chỉ thị."
"Ta sẽ sắp xếp để Creed trở thành đại diện đại tế tự, quen việc sử dụng quyền
lực, ngươi có thể tiếp tục làm thư ký trưởng cho hắn, thích ứng trước hoàn cảnh
một chút, có hắn làm người quá độ thì đời tiếp theo cũng tự nhiên là ngươi rồi;
ta nghĩ với năng lực của ngươi cũng hẳn sẽ không để chuyện ngoài ý muốn phát
sinh.”
"Đại tế tự, ta chọn con đường thứ hai.”
"Tiếp theo sau ta sẽ không có quá nhiều thời gian để lo liệu công việc Giáo
Đình, bởi vì ta muốn từng bước từng bước đến các lỗ hổng, đón chào những
người bạn cũ trở về rồi nhìn bọn họ ngã xuống.
Trong quá trình này ta cần một người giúp ta sắp xếp, hoàn cảnh khác nhau sẽ
có đối thủ khác nhau, trong lúc đó có lẽ cũng sẽ phát sinh một vài việc ngoài ý
muốn, mặc dù không đến mức tạo ra gợn sóng gì quá lớn, nhưng việc chuẩn bị
vẫn cần phải làm.”
"Xin ngài hãy giao công việc này cho ta đi."
"Ngươi nên biết rõ, trong lúc ngươi không có mặt thì quyền lực bị bỏ trống, vậy
chờ đến lúc ngươi trở về thì có thể cũng không có vị trí của ngươi, đừng tưởng
rằng đám người Creed không có ý nghĩ riêng, cũng đừng tưởng rằng dựa vào
quan hệ với mấy vị kia ở phố Mink thì sẽ có thể tuỳ tiện khống chế cục diện
Giáo Đình; Karen, ngươi không nên hối hận."
"Không có gì để hối hận, ngài đã đề ra một phương hướng không thể thay đổi
cho sự vận hành của Thần Giáo, đám người Creed cũng chỉ có thể tiếp tục chấp
hành, lúc này, có ta hay không có ta thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cục diện."
"Cho nên, người trẻ tuổi nên vẫn ham chơi phải không? Chán ghét tranh đấu
quyền lực trong Giáo Đình hay là đi mắt thấy cùng chứng kiến sự bắt đầu và kết
thúc của các câu chuyện ngày xưa sẽ càng thêm thú vị?"
"Không, là bởi vì ta muốn làm chút gì đó cho ngài và các vị đại nhân."
"Ha ha, vậy ngươi nói thử xem, ngươi có thể làm cái gì đây? Phải biết rằng vào
lúc này ngay cả Ky Sĩ Đoàn cũng sẽ không có cơ hội để ra tay quá nhiều."
"Một chuyện rất đơn giản và cũng không tính là chuyện xa lạ gì đối với các tín
đồ Trật Tự.”
"Ồ?"
"Ta muốn chuẩn bị tang lễ cho các vị."
…
"Đinh linh linh …”
Ánh nắng buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ ngoài sân vườn của căn phòng ở
tầng hầm, trên tủ đầu giường, chiếc đồng hồ báo thức được ánh nắng chiếu vào
lúc này phát ra tiếng kêu vang.
Neo nằm trên giường trở mình, đưa tay mò tới đồng hồ báo thức.
Đây vốn là một cái đồng hồ báo thức kiểu cũ rỉ sét lại đang bắt đầu hoà tan, sau
khi hòa tan thành thể lỏng thì lại bắt đầu tái tạo, biến hóa thành hình tượng của
một con mèo hoa ngu ngơ đáng yêu, tiếng chuông báo thức cũng chuyển hóa
thành âm thanh trong trẻo, cái đồng hồ báo thức hoá thành một con mèo phát
nhạc.
Neo mở mắt ra, nhìn thoáng qua Thần tích do mình vô ý tạo ra, không chỉ
không cảm thấy có chút cảm giác thành tựu nào mà ngược lại cảm nhận được
một sự trào phúng.
Bên kia Karen ở tuyến đầu đang bận rộn chống cự Chư Thần trở về, mình ở đây
lại trở thành một kẻ yêu thích làm đồ thủ công.
Nhưng vấn đề là Neo cũng không cảm thấy sâu trong nội tâm mình có cái niềm
yêu thích này, ừ, liền xem như có, hắn cũng sẽ không thừa nhận.
Cho nên, chỉ có thể quy cái vấn đề này thành “tệ nạn Ánh Sáng”.
Tín đồ Ánh Sáng thành kính luôn có một loại tình tiết tự thiêu đốt bản thân, cái
này thật đúng là không phải bị ảnh hưởng bởi giáo nghĩa, có lẽ chính bản thân
Thần Ánh Sáng cũng có loại khuynh hướng này.
Quá yêu quý sự tốt đẹp của thế gian, vì thế mà không tiếc để cho mình cũng
dung nhập vào trong sự tốt đẹp này… một loạt cảm giác tốt đẹp nếu thay thế bối
cảnh hơi lạnh đi một chút, lại chuyển góc nhìn thì sẽ biến thành tình tiết tràn
đầy sự bị quan và chán đời.
Neo ngồi dậy khỏi giường, mở cửa phòng ngủ ra sau đó đi vào căn phòng làm
việc dưới tầng hầm của Mary ở sát vách, cầm lấy cái ống nước trong phòng làm
việc mà phu nhân Mary hay dùng để cọ rửa thi thể để rửa mặt.
Tiếng vang có tiết tấu của đôi giày da đến gần từ xa, rất nhanh thì Minna xuất
hiện trước cửa:
"Chú Neo, bữa sáng chuẩn bị xong rồi, có cần cháu bưng xuống cho chú
không?”
"Không cần, để ta tự lên ăn, đúng rồi, cái hộp nhạc trên tủ đầu giường trong
phòng là quà sinh nhật ta chuẩn bị cho cháu đấy."
"Thật sao, cảm ơn chú Neo."
Neo rời khỏi tầng hầm, đi lên lầu hai, bữa sáng đã được đặt lên bàn, những
người khác chắc là đều đã dùng rồi, nhưng mà Neo vừa ngồi xuống thì đã nhìn
thấy một quyển sách bồng bềnh bay đến, đặt xuống ở phía đối diện, hình ảnh
của lão Hoven lập tức hiện ra.
Chỉ thấy lão Hoven bưng ly cà phê vốn được đặt trước mặt Neo lên, rất ưu nhã
mà uống một ngụm, bình luận:
"Ai, không dễ uống bằng cà phê của con mèo kia."
"Nói nhảm, con mèo kia uống hàng giới hạn được tiểu thế giới cung ứng đấy."
Neo biết, Karen không có yêu cầu tiêu chuẩn gì đối với cuộc sống bản thân
nhưng nguyện ý cung cấp cho Pall đãi ngộ tốt nhất trong nhà.
"Dạo gần đây ngươi cảm thấy như thế nào?" Lão Hoven quan tâm hỏi.
Neo đưa bàn tay mở ra, đặt ở trên bàn ăn, sau một khắc, trên bàn ăn bắt đầu mọc
ra chồi non, còn có thêm hư ảnh của các sinh vật như tiểu thiên sứ bay vờn
quanh, khung cảnh tốt đẹp như một chốn rừng cây.
Sau khi thể hiện ra xong, Neo rút tay về, bàn ăn lại biến trở về trạng thái ban
đầu.
Lão Hoven bình luận: "Không sai, có thể đi gánh xiếc thú nhận việc làm ảo
thuật gia biểu diễn chính."
Neo thở dài nói: "Vẫn không sờ đến cánh cửa Thần mục."
"Ngươi không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân, không nên so sánh với cháu
trai Karen của ta."
"Lão có thể ngậm miệng rồi đấy. "
"Ha ha, thật ra thì ngươi tiến bộ đã rất mau, nói một câu để trong lòng ngươi
trấn an thì truyền thừa Ánh Sáng chỉ là thất lạc, mà truyền thừa Trật Tự thì là do
Thần Trật Tự sắp xếp tuyển chọn.
Cháu của ta có được cơn nghiện đói Trật Tự, còn ngươi thì cũng chỉ là một cái
ngón tay.
Cho nên, ngươi không cần tạo cho mình áp lực quá lớn."