người.
Mắt trái của ông ta, trống rỗng và đen nhánh;
Bởi vì con mắt này, bây giờ đang "Treo" ở trên bầu trời.
Mắt phải ngược lại là vẫn bình thường, nhưng lại tràn ngập sự kinh ngạc và
phẫn nộ.
Rasma quơ hai tay, quát lên một tiếng mang theo sự kiềm chế cực độ:
"Ngươi chỉ vì một con mèo thôi à?"
Rasma rất tức giận, vô cùng tức giận, nếu như có thể mà nói, ông ta thật sự rất
muốn đấm một cái trực tiếp đập nát con phố này ra!
Hơn nửa năm nay, mục đích mà ông ta vẫn luôn ở lại nơi này, nguyên nhân có
hai cái, một vì lần theo vết tích mà Dis để lại, thử ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần
cách của bản thân mình;
Một cái khác là giúp Thần Giáo nhìn chằm chằm vào cái uy hiếp đáng sợ lúc
nào cũng có thể khiến cho Thần Điện rung động.
Lúc trước Dis vừa khẽ động thì mình đã lập tức tới đây, sợ rằng có chuyện lớn
gì xảy ra, thậm chí suy đoán có phải là đứa cháu trai kia của Dis xảy ra chuyện
gì ngoài ý muốn, kết quả lại là vì một con mèo!
Lúc này, ông ta thật rất muốn xông vào trong phòng, nhấc tên kia lên từ trên
giường, nắm lấy bờ vai của hắn mà dùng sức lắc mạnh, lớn tiếng chất vấn:
Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được làm như vậy thật sự rất quá đáng sao!!!
Nhưng mà, cái người đang nằm trên giường trong căn phòng kia, một điều duy
nhất mà khiến người khác không thể làm gì được đó là xưa nay hắn ta cũng sẽ
không cho ngươi khả năng để mà thương lượng.
Khi gặp nhau lúc trẻ tuổi, hắn đã biểu hiện cái kiểu tính cách như thế, hắn nói ra
được, đều là chuyện mà hắn muốn làm;
Hắn rất ít ngắm nhìn bầu trời để nói về lý tưởng bản thân gì đó, bởi vì lý tưởng
xa vời mà người bình thường không thể chạm tới, đối với hắn mà nói tựa như là
giơ tay lên hái quả táo trên cây.
Không chỉ hái một cách rất đơn giản, hắn còn có thể cắn một cái, nói cho ngươi
biết rõ rằng là ngọt hay là chua,
Cho dù là hơn nửa năm trước đây, khi ba vị Trưởng Lão Thần Điện cùng một
đám tinh anh của các đến bộ môn đến để vây bắt, hắn cũng không có thương
lượng, mà là rất dứt khoát tự cho nổ một mảnh vỡ Thần cách để tấn công Trật
Tự Thần Điện;
Sau đó nói cho tất cả các vị Trưởng Lão Thần Điện:
Ở chỗ của ta còn hai cái, tự các ngươi xem mà xử lý đi.
Loại người như này, ngươi không có cách nào để nói đạo lý với hắn, bởi vì hắn
hoàn toàn không cho ngươi cơ hội để nói đạo lý!
Ngươi có thể không dựa theo ý nguyện của hắn mà làm, nhưng ngươi đồng thời
cũng phải gánh chịu hậu quả đó.
"Dis, ngươi cho rằng ngươi cứ như vậy thì ta sẽ sợ ngươi đấy à!"
"Ngươi cho rằng nhích nhích một ngón tay thì ta sẽ đi giúp ngươi cứu một con
mèo?"
"Ngươi bắt Rasma ta làm cái gì thì Rasma ta phải làm cái đó sao!"
"Ngươi cho rằng ta vẫn là ta của trước kia à, ngươi cho rằng ta vẫn là ta trước
lúc ngươi ngủ say sao, ngươi cho rằng ta làm Cha xứ trên cái con phố này lâu
như vậy mà không có chút thành quả nào à?"
"Không, ngươi sai, ta thu hoạch rất lớn, ta cảm giác đã tìm được nhịp điệu, ta đã
dần dần nắm giữ được nó, ta thậm chí cũng không cần nóng lòng thử nghiệm,
bởi vì ta biết, ta chỉ cần lại tốn một chút thời gian, ta sẽ có thể giống ngươi khi
đó, giơ tay lên, ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần cách!"
"Ta sẽ đuổi kịp ngươi, nhanh thôi, cho nên, ta sẽ không cho phép ngươi lại dùng
thái độ như vậy mà đối đãi với ta, Dis!"
Sau Khi Rasma nói xong những lời này, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại từ từ
thở ra,
Nói:
"Lần sau không thể làm như vậy nữa."
...
Auggie ngừng lại, sau khi cô ta dừng lại, Karen vốn vẫn đang bị cô ta mang
theo mà bay rốt cục cảm giác được nhiệt độ của thế giới này.
Anh thậm chí sử dụng sức mạnh hệ Hỏa của Thủy tổ Ellen để bắt đầu sưởi ấm
bản thân mình, đương nhiên, sau khi toàn bộ Trật Tự hóa, sử dụng những loại
sức mạnh này sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Auggie nhắc nhở: "Dùng lửa đốt gấp như vậy, ta sợ cơ thể của ngươi sẽ đứt gãy
đấy."
"Đa tạ ngài đã nhở, ta có thể chịu đựng được."
"Có thể chịu đựng được sao?"
"Có thể."
"Như vậy bây giờ ngươi nên có sức để nói cho ta biết đó là cái gì."
Auggie đưa tay chỉ hướng về con mắt thật to đang xuất hiện trên màn trời đen
kia, dù vẫn còn cách rất xa, nhưng sự tồn tại của nó đã mang đến cho con Băng
Sương Cự Long này áp lực rất lớn.
Karen cố ý trả lời một cách mập mờ: "Đó là Con Mắt Trật Tự."
"Ta mù à? Chả lẽ ta không nhìn ra được đó là Con Mắt Trật Tự? Thứ mà ta
muốn ngươi nói cho ta biết đó là Con Mắt Trật Tự kia là của ai."
"Vì sao ngài lại cảm thấy ta sẽ biết?"
"Vậy vì sao vừa nãy ngươi lại bảo ta giảm tốc độ?" Auggie duỗi ra một ngón
tay chọc chọc vào trán của mình, "Trong phần lớn thời điểm ta có vẻ ngu ngốc
là bởi vì muốn dùng phần trí thông minh không nhiều kia vào trong những thời
điểm quan trọng."
"Thưa ngài..."
"Cho nên, ta chắc chắn là ngươi biết Con Mắt Trật Tự này rốt cuộc là của ai,
bây giờ, mời ngươi nói cho ta, xem ở trên mặt mũi ta đã giúp ngươi đuổi theo
con mèo mất tích lâu như vậy!"
"Ngài vốn là đang đuổi theo sát thủ, tên sát thủ đã ám sát người nhà của Đại chủ
giáo."
Auggie liếm liếm đầu lưỡi, có chút ngẩng đầu, nhíu mày với Karen:
"Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai sao? Ngươi biết Người Chấp Roi tại
sao muốn bố trí phong ấn trong cơ thể ta để ta không tùy ý hiện ra bản thể
không? Ngươi biết vì sao ta lại trông coi bản thân nghiêm ngặt như vậy sao?
Ngươi cảm thấy ta bộ dạng này, có phải là rất đẹp hay không, cực kỳ gợi cảm?"
"Đúng thế."
"Đúng, ngươi rất tinh mắt!
Nếu chỉ đơn giản dựa trên góc nhìn giao phối của con người để mà nói, cái dáng
người này của ta là thích hợp nhất, cũng có thể nhất khiến cho phần dưới của
đàn ông rung động, bởi vì bọn hắn biết ta có thể sinh ra đời sau cường tráng cho
bọn hắn, đây là bản năng lựa chọn nguyên thủy nhất của sự sống."