Nhìn xem những người đội viên tuổi trẻ dưới trướng này của mình, Karen sẽ có
một loại cảm giác mất mát và xem họ thành hình mẫu để so sánh với mình.
Anh đang cảm giác mất mác bởi vì sự chênh lệch giữa bọn họ và mình, tự hỏi
rằng bản thân mình là người trưởng thành hay chỉ là một con buôn theo thói đời
mục nát. Karen rất rõ ràng, mình đang hâm mộ bọn họ.
Nhưng Karen càng rõ ràng hơn, mình không trở thành giống như bọn họ được.
Hả?
Karen phát hiện Memphis thế mà cũng đang phụ họa, nhìn có vẻ cũng rất kích
động, mà lại không phải là giả vờ, lúc này, ông ấy là Memphis, mà không phải
Eisen Guman.
Một màn này, để Karen đột nhiên lại bắt đầu tìm lại lòng tin, không có lý nào
một người bệnh tâm thần có thể kiên cường để thử đi đối mặt với hiện thực
cuộc sống như thế, mà mình lại ở đây cảm giác đồi phế. Trên bậc thang, Kevin
đang nằm gục ở chỗ này, hai chân chó đặt giao lên nhau, đầu chó gối lên phía
trên, nhìn xem cảnh tượng náo nhiệt của một đám người trẻ tuổi ở trước mặt.
Nó nghĩ tới cuộc đối thoại xưa kia giữa mình và Ogurev.
Ở bên trong thần thoại tự thuật «Ánh Sáng Trật Tự», Ogurev là một trong bốn
đại tùy tùng dưới trướng của Thần Trật Tự, đảm đương vai trò trí tuệ và kinh
nghiệm, có lời truyền ngôn cho rằng trước khi ông ta trở thành tùy tùng của
Thần Trật Tự, cũng đã là một vị thần. Nơi mà Karen tham gia vòng tuyển chọn
cuối cùng là ở cứ điểm của Ogurev trong Hư Không.
Kevin nhớ kỹ, cái tên đầu trọc kia từng có một lần không giữ được bình tĩnh mà
cảm khái trước mặt nó:
Hắn nói, bọn họ đã từng cùng nhau ngồi với Thần Trật Tự, có thể tùy ý cười, có
thể cao giọng ríu rít, có thể tán gẫu nhiệt tình. Mỗi lần, Thần Trật Tự đều sẽ
ngồi ở chỗ đó, nhìn xem bọn họ làm ầm ĩ.
Từ trong mắt của Thần, Ogurev như nhìn thấy vẻ hâm mộ.
Kevin quay đầu nhìn về phía Karen đang ngồi ở chỗ đó, sau đó lại lập tức dời
ánh mắt đi, nó không cho rằng Karen là vị vĩ đại đã ngồi ở vị trí khiến nó run
lẩy bẩy kia, nhưng nó cảm thấy, nếu như Karen không có xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn giữa đường thì cuối cùng anh cũng sẽ càng ngày càng tới gần
bóng người kia.
Sẽ trở thành vị đó sao sao?
Kevin nhớ lại lúc trước khi cơn nghiện của Karen phát tác, tự khóa mình trong
nhà tắm một mình kêu rên. Anh đang chống lại mà còn ta thì,
Đã sớm chấp nhận vận mệnh. Ai.
Kevin thở dài.
Nó cảm thấy, mình thật sự đã già rồi.
Bữa ăn đơn giản cũng kết thúc, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc một lần cuối
để chuẩn bị xuất phát.
Pall thích mua quần áo cho bản thân mình, cũng đồng thời mua ba lô giúp cho
Kevin, mà lại sẽ rất dùng tâm chọn lựa, nó nói Kevin là người trong nhà, nhất
định phải để ý. Mặc dù trong mắt của Karen thì Pall càng giống như là đang tự
lựa chọn “yên chó” cho mình ngồi thì đúng hơn
Bởi vì phải đi xa nhà, cho nên lần này Kevin bị Pall yêu cầu vác theo một cái ba
lô dung tích lớn, hai bên người còn có hai cái túi lớn, còn thêm vào rất nhiều
những miệng túi nhỏ. Vì để hợp màu với mọi người trong đội, cho nên ba lô của
Kevin cũng là màu đen, nhìn qua giống như một con chó cảnh sát.
Nhưng mà dưới điều kiện tình huống cho phép, Pall càng thích ngồi ở trên bờ
vai Karen, bởi vì ở chỗ này nó có thể ngồi ở trên cao để nhìn thấy xa hơn, mà
khi đối mặt với ánh mắt của các đội viên khi nhìn về phía Karen, Pall cũng có
thể cảm nhận lại được cảm giác làm đội trưởng tiểu đội mạo hiểm của mình
trong quá khứ.
Sau khi tất cả mọi người chuẩn bị xong, Pieck và Dincom mỗi người lái chiếc
xe tang và chiếc xe Pens second-hand, chở mọi người đi tới trước cao ốc giáo
vụ. Sau khi xuống xe, Karen nhìn thoáng qua sau các đội viên tự giác xếp thành
một hàng phía sau lưng, bỗng nhiên cảm giác đây là một hành trình du lịch tùy
ý, nói đi là đi...
Trận pháp dịch chuyển được đặt dưới tầng ngầm của cao ốc giáo vụ, buổi tối
sảnh chính của cao ốc giáo vụ vẫn có không ít người như cũ, tuy nhiên khi đám
người của Karen đi vào cũng không gây nên sự náo động gì, mọi người ở đây
cũng đã sớm quen thuộc với loại tình cảnh cả đội người cùng di chuyển này. Đi
thang máy đến tầng ngầm, nơi đó có “Quầy bán vé” để sử dụng trận pháp dịch
chuyển.
Dựa theo giá phiếu điểm mà chia cấp bậc, rẻ nhất, cảm giác dịch chuyển không
chỉ giống như đang bị hành hạ, mà còn phải cần có đủ người thì mới có thể khởi
động. Còn loại đắt tiền thì có thể khởi động bất cứ khi nào.
Cho nên, nếu như ngươi mua một vé dịch chuyển cao cấp, lúc đi ngang qua
"Khoang phổ thông", vẫn có thể ngẩng cao mặt lên. Cho dù đổi phiếu điểm
thành Rael, nhưng cảm giác phân chia cấp bậc mà tiền bạc mang đến cũng
chẳng có gì thay đổi.
Trong rất nhiều lần dịch chuyển trước đây, Karen đều sử dụng trận pháp dịch
chuyển cao cấp, bởi vì cơ bản đều là làm chuyện công vụ, không cần trả phí.
"Ha ha, ở đây.”
Neo cầm vé trong tay đứng ở một góc mà vẫy vẫy tay.
"Đi qua đây."
Karen dẫn theo người đi qua, anh rất lo lắng rằng Neo sẽ mua loại vé rẻ nhất, dù
sao thì hắn ta cũng vừa mới phá sản xong.
Nhưng đến lúc nhận lấy vé, sau đó phát hiện là loại vé dịch chuyển cao cấp
nhất, trong lòng Karen cảm thấy lo lắng hơn, trung đội trưởng đây là vò đã mẻ
không sợ rơi rồi sao? Lúc này, có nhân viên công tác tới xác minh thông tin
đăng ký của mỗi người.
Neo kéo Karen qua một bên, nhỏ giọng nói: "Trong lúc đăng ký ta đã để cho
nhân viên chuyển mục đích chuyến đi lần này của chúng ta thành “Thu Thập”."
"Ừm.”
Không có khả năng trực tiếp lấy công hàm ra rồi nói chúng ta đến Nguyệt Nữ
Thần Giáo làm Đội Quan Sát, bởi vì bây giờ toàn bộ giới giáo hội đều rõ ràng,
Nguyệt Nữ Thần Giáo đã tiến hành tuyên chiến với Luân Hồi Thần Giáo, cầm
cái công hàm này đi đăng ký, chắc chắn sẽ bị báo cáo ngay lập tức. Nếu đổi
thành "Thu thập", đây thật ra là một cách xưng hô êm tai hơn khi nhận nhiệm
vụ tư, mọi người sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
“Trước hết chúng ta sẽ dịch chuyển đến đại khu Rodin, sau đó lại dịch chuyển
đến đại khu Filles, đi một đường vòng cung lớn rồi sau đó lại từ đại khu Filles
dịch chuyển đến đảo Niagara ở trong đại khu này, ở trên hòn đảo này có một
khu buôn lậu, có trận pháp dịch chuyển do tư nhân xây dựng, có thể dùng trận
pháp dịch chuyển ở đó để đến quần đảo Meppers, nơi đây là phạm vị thế lực của
Nguyệt Nữ Thật Giáo, thật ra cũng xem như là một nơi thánh địa của Nguyệt
Nữ Thần Giáo."
"Quần đảo Meppers?" Karen cảm thấy có chút ấn tượng, "Nơi đây có phải cách
đảo Ám Nguyệt không quá xa không?"
"Cái ước tính không quá xa này của cậu cũng không cách nào để hình dung
được, bởi vì thực tế khoảng cách là xa vô cùng, nhưng nếu chỉ dựa vào khoảng
cách của các trận pháp dịch chuyển để cân nhắc thì, ừm, xem như gần. Thánh
địa thuộc quần đảo Meppers kia, vẫn là tiền tuyến khi Nguyệt Nữ Thần Giáo và
Luân Hồi Thần Giáo xảy ra xung đột, cũng có thể giải thích rằng đó là nơi gần
với tiền tuyến nhất."
"Mạo hiểm vậy sao?" Karen hỏi.