rảnh rỗi như hôm nay, anh muốn sau khi ngồi dậy đi rửa mặt thì lại quay về trên
giường ngồi đọc sách một hồi, hưởng thụ một chút cảm giác lười biếng khó
được này.
Rốt cuộc, từ khi chuyển nhà đến Nhà Tang Lễ Pavaro, mình giống như vẫn phải
đi sớm về trễ bận rộn không ngừng, mặc dù bất kể là chức vị trong thần giáo
hay là công việc trong Nhà Tang Lễ cũng không cần tự thân mình phải đi làm,
nhưng trái lại cũng không được thảnh thơi là bao.
Rửa mặt xong bước ra khỏi phòng tắm, cửa phòng ngủ bị gõ vang:
"Thiếu gia, Richard đến tìm ngài..."
"Ừm."
Karen thay bộ quần áo khác, mở cửa phòng ngủ ra.
"Thiếu gia, Richard đang ngồi ở phòng trên." Alfred chỉ chỉ lên mặt mình.
"Tôi đã biết."
Karen đi đến phòng trên, cũng chính là sảnh cúng điếu của Nhà Tang Lễ, trông
thấy Richard đang ngồi trên băng ghế nhỏ.
"Karen, Karen, Karen ~ "
Sau khi nhìn thấy Karen, Richard rất tủi thân mà đứng dậy đi về phía Karen,
giống như là một đứa em sau khi bị cha mẹ dạy dỗ một trận thì tìm đến anh trai
mình để cầu xin sự an ủi.
A, cũng không phải giống như, bởi vì ngay từ đầu nó đã là em họ của mình.
Karen lui lại một bước, né tránh khỏi Richard, hỏi: "Cậu là ai?"
"Tôi là Richard a."
"Tôi hôm qua cậu tới chuồng heo rồi bị chúng ô uế à?"
“Ách..."
Mặt của Richard, sưng lên giống như một cái đầu heo.
Lúc trước Karen cảm thấy đây là biện pháp tu từ nói phóng đại, hôm nay rốt
cuộc cũng đã hiểu ra, đây là phép tả thực.
"Bị cha tôi đánh đấy, ai, hôm qua tôi về đến nhà, trông thấy cha tôi, tôi bưng đĩa
điểm tâm mà chính tay mẹ làm lên, hỏi ông ấy: Cha, có muốn ăn một miếng
điểm tâm không. Anh thử đoán xem tiếp theo ông ấy đã làm gì?"
"Không cần phải đoán, tôi đang nhìn thấy rồi này."
"Karen à, bệnh tình của cha tôi đã nghiêm trọng hơn rồi, anh có biết tối hôm
qua ông ấy đã đánh tôi thảm tới cỡ nào không, đầu tiên ông ấy tự tát một bàn
tay lên mặt mình, sau đó lại tát tôi một cái, đánh một đấm lên người mình, lại
đấm tôi một cái, tiếp theo là rút thắt lưng ra, quất qua quất lại cả hai.
Lúc ấy tôi thật sự rất sợ ông ấy đánh sung đến mức đánh chết tôi đấy."
"Yên tâm đi, sẽ không đánh chết đâu, thực ra đây là một dấu hiệu rất tốt, nói rõ
rằng cha cậu đang chủ động giải tỏa cảm xúc trong lòng của mình ra ngoài."
"Dấu hiệu tốt?"
"Ừm, cậu cứ chịu bị đánh thêm vài lần đi, bệnh tình ông ấy có thể sẽ giảm đi rất
nhiều."
"Đây là cái gì, phương pháp trị liệu mới à?"
"Ừm, là một phương pháp trị liệu rất tốt, tác dụng phụ duy nhất đó là hơi tốn
con trai."
"Nhưng tôi không chịu nổi đâu, tôi muốn chạy ông ấy cũng không cho tôi chạy,
còn dùng thuật pháp mà bắt tôi lại."
"Vậy đúng là hơi quá đáng."
"Sao lại không."
"Tới đây, cậu nhìn xem, từ nơi này đi ra ngoài, đi mấy cây số về phía bắc, trong
một con đường có một phòng khám bệnh, rất nhiều người của giới xã hội đen bị
thương đều sẽ đến đó trị liệu, bác sĩ của phòng khám bệnh kia rất có kinh
nghiệm đối với những người bị thương như cậu."
"Tôi đã bôi thuốc rồi, mẹ tôi đưa cho, nhưng để hết sưng thì còn cần thêm một
chút thời gian, không phải, anh bây giờ bảo tôi đi phòng khám bệnh làm gì, tôi
tới đây để tìm anh, bây giờ anh phải hỏi rằng tôi đã ăn bữa sáng chưa mới đúng
chứ."
"Có đôi khi, cố ý không tiếp chuyện, chính là một cách từ chối uyển chuyển
đấy."
"Karen, chúng ta có phải là anh em hay không!"
Vấn đề này, Karen đúng là cũng không dám phủ định, mặc dù anh biết từ anh
em trong miệng Richard là tính từ.
"Được thôi, tôi cũng chưa ăn bữa sáng, theo tôi vào nhà bếp."
"Sao vậy, anh muốn tự mình nấu ăn à?"
"Ừm."
Karen dẫn Richard đi vào nhà bếp, nấu hai bát mì Dương Xuân.
Richard thấy Karen cầm đũa, có chút tò mò cũng cầm lấy đũa, chọc lấy một
cọng mì đưa lên miệng, vừa nhấm nuốt vừa nói:
"Mùi vị cũng không tệ, có thêm tương vào không?"
"Không có."
"Có chút hơi nhạt."
"Có bột ớt khô."
"Được, lấy một ít."
Lúc ăn mì, Richard vốn là muốn tiếp tục thổ lộ cho Karen biết tình cảnh thê
thảm mà hôm qua mình đã gặp phải, ai biết được Karen lại lấy ra cuốn bút ký
ghi chép thuật pháp rồi vừa ăn vừa đọc.
"Ông nội đã từng dạy bảo tôi rằng, khi học tập bất cứ loại thuật pháp nào, đều
nhất định phải tập trung, cần phải hết sức tập trung, không thể có chút phân tâm
nào."
"Đó là thứ ông nội cậu dạy cho cậu."
"Có chỗ nào khác nhau sao, ý nghĩa không phải cũng đều như nhau thôi à."
"Thiên phú của mỗi người không giống như nhau."
"Ý của anh đang nói tôi đần độn à?"
"Tôi cũng không nói cậu đần, chỉ là nếu so sánh với tôi, cậu tỏ ra không được
thông minh lắm."
"Được lắm, tôi xem như đã nhìn ra, anh trông thấy tôi bị đánh thành bộ dáng
này có phải trong lòng cảm thấy rất vui không?"
"Xin chúc mừng, cuối cùng cậu cũng đã phát hiện ra."
"Hừ, không có dáng vẻ gì của một người bạn chí cốt, không có sự đồng cảm cho
nhau."
"Cậu bị cha của mình đánh, cũng không phải bị người khác đánh, làm sao rồi,
chẳng lẽ là bạn bè là phải cùng với cậu xách đao về chặt cha cậu vài nhát à?"
"Thế thì không cần, dù sao ông ấy cũng là cha tôi, với lại, ông ấy cũng ra tay tự
đánh bản thân rất thảm."
"Ăn bữa sáng xong, cậu dự định làm cái gì?"
"Tôi là tới nhà anh làm khách đấy, sao nào, anh không chào đón tôi à?"
"Quà đâu?"
"Ách... Tới quá sớm, cửa hàng còn chưa kịp mở cửa, cũng không có mua."
"Không có việc gì, đưa ít phiếu điểm cũng như nhau thôi."
"A, Karen, sao anh có thể như vậy chứ!"
"Được rồi, tôi phải vào phòng sách đây, còn cậu có thể ra ngoài vườn ngồi mà
phơi nắng. Mà không, cậu vào phòng sách ngồi, tôi ra ngoài vườn, tôi sợ để cậu
ngồi ngoài vườn sẽ hù chết người khác."
"Tôi muốn tâm sự với anh về nhiệm vụ ngày hôm qua, Karen, anh làm thế nào
mà phát hiện được đội trưởng không phải là thật?"
"Cậu cố gắng quan sát chi tiết kỹ một chút là được thôi."
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
"Ừm, chỉ đơn giản như vậy."
"Anh đừng có gạt tôi như thế chứ."