của chúng ta, không ít vấn đề đã lộ ra trong cuộc chiến lần này, dọn dẹp một số
nhỏ, cảnh cáo một số nhỏ, nhưng phần lớn đều vì đại cục tiền tuyến mà suy
nghĩ, tạm thời dằn xuống.
Hiện tại chiến sự tiền tuyến thong thả, nên đào sâu xử lý từng cái một, nhiệm vụ
của ngươi, rất nặng, đừng sợ đắc tội người khác."
Karen mỉm cười nói: "Ta còn trẻ, không sợ đắc tội người ta."
"Ha ha ha." Verden cười, "Ngươi cảm thấy, chúng ta nên dùng phương thức nào
để kết thúc chiến sự không nhìn thấy hồi kết trên sa mạc này."
Karen gần như không chút nghĩ ngợi mà đáp: "Triển khai một cuộc chiến mới."
Verden nhíu nhíu mày, cũng may, quen rồi.
Hắn đưa tay, chỉ xung quanh một vòng, ra vẻ lười biếng hỏi: "Nhiều Thần Giáo
như vậy thì nên chọn cái nào đây?”
Karen rơi vào trầm tư.
Nhìn Verden thì như đang bình tĩnh, thật ra trong lòng có chút lo nghĩ chờ đợi,
đây là bài tập mà Đại tế tự giao cho mình.
Sau chốc lát, Karen đáp: "Có thể liệt kê những Thần Giáo chính thống thích hợp
làm đối tượng khai chiến ra, các phương diện lợi và hại, chênh lệch sức mạnh,
ưu khuyết điểm một cách rõ ràng... "
Verden có chút thất vọng, hỏi: "Sau đó thì sao, nên chọn như thế nào?"
Karen hồi đáp: "Sau đó, nhắm mắt lại chọn là được."
Lúc này con mắt Verden trừng lên.
Karen giải thích nói: "Người Cầm Roi, không phải ta đang nói đùa… càng
không quan tâm đối tượng khai chiến là ai thì càng có thể để cho liên quân cảm
thấy sợ hãi, cho rằng kẻ tiếp theo có thể là mình, cho nên, nhắm mắt lại chọn,
tạo ra cảm giác tuỳ ý, tùy ý đến nỗi để các Thần Giáo trong Liên quân đều cảm
nhận được, ngược lại có thể tạo ra hiệu quả ngừng chiến càng tốt hơn."
"Ừm, ngược lại là một ý nghĩ không tệ." Verden chỉ chỉ phía dưới, "Được rồi,
ngươi đi cáo biệt với những binh sĩ kia đi, tụ họp lại với bọn họ."
"Vâng, Người Cầm Roi."
Karen đứng dậy hành lễ rời đi.
Chờ sau khi Karen đi đến quảng trường thì ngồi xuống bên cạnh Kevin, thật sự
thì bây giờ anh đang đói bụng, muốn ăn chút gì trước rồi mới đi thăm hỏi.
Đám người Muri ở xung quanh cũng hiểu ý Karen cho nên cũng không đến
quấy rầy, để Karen yên tâm dùng cơm.
"Pall và Connor đâu?"
"Gâu."
"A, ra biên giới của căn cứ để quan sát dòng không gian nghịch chiều."
Cứ điểm Ogurev đơn độc giữa vùng không gian nghịch chiều này, Pall dẫn
Connor đi xem "Cực quang" rồi.
Karen không biết rằng sau khi anh rời khỏi, ở trên tầng cao nhất lại xuất hiện
một người.
Hắn là Punk – Quan chỉ huy tối cao của cứ điểm Ogurev.
Lúc bọn người Karen từng tham gia cuộc tuyển chọn ở cứ điểm Ogurev, vị quan
chỉ huy Punk này là quan chủ khảo.
Punk đi đến bên cạnh Người Cầm Roi, cung kính hành lễ.
Verden bưng ly rượu trong tay, nhẹ nhàng lay động, nói: "Bắt đầu đi."
Punk hơi nghi ngờ một chút nói: "Người Cầm Roi, ta không hiểu."
"Ngươi không cần phải hiểu, thậm chí ngươi không cần nhớ việc này."
"Vâng, ta tuân theo lời dặn dò của ngài sẽ không để lại bất cứ ký hiệu nào, sau
đó, ta cũng nhất định sẽ không nhớ lại bất cứ thứ gì về ngày hôm này."
"Cảm ơn."
"Ngài đã từng từng cứu mạng của ta, đây là sự báo đáp của ta."
"Ừm."
Punk lấy tay vỗ trán mình một cái, một cây kim xuất hiện, đâm vào giữa mi tâm
của hắn, linh hồn của hắn chịu sự đau đớn, đợi đến sau khi cây kim được rút ra,
thì ký ức về ngày hôm nay sẽ bị xoá khỏi linh hồn của hắn.
Hắn không biết tại sao Người Cầm Roi phải làm đến mức độ này, hắn cũng
không có ý định biết.
Sau đó, trong tay Punk xuất hiện một viên đá quý màu đỏ, viên đá quý phát ra
ánh sáng, trong lòng bàn tay của hắn có máu tươi tràn ra, thấm vào viên bảo
thạch, khí tức của hắn cũng theo đó mà biến đổi, cùng với đó còn có pho tượng
Ogurev đứng sừng sững giữa quảng trường cũng biến đổi theo.
Punk là quan chỉ huy tối cao của căn cứ này, tự nhiên có năng lực điều động tất
cả mọi thứ ở đây, trên thực tế, bên trong pho tượng Ogurev vẫn luôn giữ lấy một
tia Thần ấn mà năm xưa Ogurev để lại, còn về tác dụng thì pho tượng này
không kém hơn một món Thần khí.
Quan chỉ huy thông qua điều động pho tượng, có thể kéo dài ánh mắt của mình
trong vùng không gian nghịch chiều này, để phát hiện trước những nguy cơ tồn
tại.
Mà nếu như nhìn gần, như vậy cũng rất dễ dàng nhìn thấu bản chất của sự vật,
để tất cả sự che giấu đều biến mất.
Đây chính là nguyên nhân mà Verden lựa chọn tổ chức tiệc ăn mừng ở nơi này,
thậm chí là nguyên nhân vì sao hôm nay hắn lại đối xử tốt với Karen đến như
vậy.
Bởi vì hôm nay hắn muốn xác nhận một sự kiện, mà quá trình xác nhận, rất có
thể sẽ đánh động đến Karen.
Nếu như là tình huống cực đoan nhất kia xuất hiện, như vậy thì việc thăm dò
của mình là phạm vào cấm kỵ, bởi vậy, hắn phải sớm chuẩn bị trước, hạ thấp đủ
tư thái và đền bù sẵn.
Hai chân Punk rời khỏi mặt đất, bay lơ lửng, trên người hắn bắt đầu toả ra từng
luồng khí tức thần thánh.
Verden thì đang sốt sắng cầm ly rượu trong tay.
Sau một khắc,
Ánh mắt Punk bắt đầu di động, nhìn vào trên người Karen, ánh mắt của hắn là
vật dẫn để định vị, lập tức, hắn giơ viên đá trong tay lên, con mắt của bức tượng
Ogurev trong quảng trường cũng bắt đầu chuyển động, dần dần trùng với ánh
mắt của Punk.
Ánh mắt của pho tượng cũng bắt đầu chuyền hướng về phía chỗ Karen đang
ngồi.
Verden nín thở.
Lúc này, Kevin đang ngồi bên cạnh ăn cùng với Karen giống như là cảm ứng
được cái gì, nó ngẩng đầu, nhìn về phía pho tượng sau lưng mình.
Mà trong quá trình ánh mắt của pho tượng di chuyển thì chắc chắn trước tiên sẽ
lướt qua người bên cạnh Karen, cho nên, trước lúc pho tượng nhìn về phía
Karen thì thấy được Kevin.
Cả cơ thể Kevin run lên, lập tức kêu lên một tiếng như đang sợ hãi:
"Uông?"
Cùng lúc đó, ở trên tầng cao nhất, lỗ chân lông toàn thân Punk phun ra một màn
sương máu, một luồng khí tức làm người ta sợ hãi tuyệt vọng xuất hiện trên cơ
thể hắn.
Verden nhìn về phía Punk, hắn rõ ràng, đây là ý thức Thần ấn của Ogurev trong
pho tượng giáng lâm, vào thời điểm này, quan chỉ huy Punk sẽ bị ý thức kia
khống chế.
Giọng nói của Punk trở nên tang thương mà sâu xa:
"Là ngươi?"
Viên đá quý rơi xuống đất, cả người Punk bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất
rất thê thảm.
Hắn từng sử dụng ánh mắt của pho tượng này rất nhiều lần, nhưng mức độ phản
phệ lớn như vậy còn là lần đầu tiên gặp được, lúc này, trong lòng Punk chỉ có
một ý nghĩ khiến hắn hoảng sợ:
Không thể nhìn thẳng Thần!
Người Cầm Roi, rốt cuộc hắn muốn mình ….
Không dám tiếp tục suy nghĩ, Punk lập tức dùng sức đẩy cây kim ra khỏi mi
tâm của mình, cả cơ thể co quắp một hồi, sau khi ký ức bị xoá đi thì hắn cũng
đã bất tỉnh.
"Rắc!"
Verden bóp nát ly rượu trong tay.
Thần ấn của Orgulev mặc dù không phải bản thân Orgulev, nhưng hình thái ý
thức tư duy mà nó thừa kế của Ogurev.
Cho nên, câu nói "Là ngươi?" kia, là được nói dựa trên góc độ của Ogurev.
Verden lặp đi lặp lại câu nói này, tái diễn giọng điệu khi nãy:
"Là ngươi?"
"Là ngươi?"
"Là ngươi?"
Quen biết, thân cận, phe mình …
Người Cầm Roi bỗng nhiên đứng người lên:
"Karen, ngươi quả nhiên là Thần chi nhánh của giáo ta!"