Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Karen đi đến một bên quan tài, đem chân đèn nghiêng qua, đổ xuống Bernard,

tia lửa bắt đầu nghiêng xuống, rơi lên trên ngực của Bernard.

Nó rất yếu ớt, nhưng lại đang đốt cháy linh hồn của Bernard, khiến hắn cảm

thấy sự đau đớn kéo dài, giống như là tạo ra vết thương không bao giờ khép lại,

để cho máu tươi không ngừng chảy ra, sau khi tới một mức độ nhất định, người

này sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà chết.

Karen đã tưởng tượng ra rất nhiều phương thức cụ thể để trừng phạt Bernard,

nhưng cuối cùng, anh lựa chọn phương thức này.

Bởi vì Bernard biết, phản kháng càng dữ dội thì sẽ phải chịu đựng sự tra tấn

càng tàn bạo từ trận pháp trên người;

Mà sự tra tấn từ từ này, có thể vừa để cho Bernard chịu đựng sự đau đớn khi

linh hồn bị thiêu đốt vừa để cho trong lòng hắn giữ lại niềm hy vọng, chờ đến

lúc cuối cùng lại cảm thấy tuyệt vọng.

Nói đi,

Ta cho ngươi cơ hội tiếp tục nói chuyện.

Chính ta đã đẩy ngươi đến sát vách núi, sợi dây thừng cuối cùng đang giữ ngươi

lại cũng đang nằm trong tay ta, cho dù ngươi có biết rõ rằng, sợi dây này sẽ vĩnh

viễn không kéo ngươi lên, nhưng bản thân ngươi có cam lòng mà buông tay

không?

Đây mới là sự trừng phạt thật sự.

"Ta tin tưởng rằng, lúc ngươi chôn sống tiểu thư Jenifer ở trong quan tài, ngươi

chắc hẳn cũng đứng ở chỗ này, nghe âm thành cào cấu vang ra từ trong quan tài,

ngươi thích nghe loại thanh âm này phải không?

Đúng dịp đấy,

Ta cũng thích nghe âm thanh này."

Bởi vì sự đau đớn mà gương mặt Bernard đã bắt đầu méo mó vặn vẹo, nhưng

hắn ta vẫn nhìn chằm chặp vào Karen như cũ.

"Bây giờ ta có nói bất cứ thứ gì, đều không có tác dụng gì, đúng không?"

"Đúng, nhưng ta thích nghe ngươi nói đấy."

"Ta có một bí mật, ta có thể nói cho ngươi biết!"

"Ngươi nói đi."

"Ngươi phải đáp ứng cho ta một con đường sống trước, ta không biết ta đã ngủ

say đã được bao nhiêu năm, nhưng ta có thể cảm giác được, khoảng cách đến

ngày mà ta chờ đợi cũng đã rất gần."

"Ta không đáp ứng ngươi."

"Ngươi không muốn biết bí mật kia sao?"

"Muốn biết."

"Đúng vậy, ngươi muốn biết, mọi thứ ngươi nói lúc trước đều chính xác, ta có

thể không giết bọn người của Philias, bởi vì ta biết bọn chúng là một đám người

tốt, bọn chúng là một đám hiền lành ngu ngốc.

Ta biết rõ nếu ta bảo bọn chúng rời khỏi, bọn chúng sẽ rời đi.

Ta vốn dĩ cũng không cần lo lắng bọn chúng bởi vì ta không giữ lời hứa mà trả

thù Đảo Ám Nguyệt, bọn chúng sẽ không làm như vậy, bọn chúng đúng là một

đám người tốt, ha ha."

"Đúng vậy, bọn họ là một đám người tốt."

"Nhưng ta làm như vậy, một tên đều không chừa lại, giết hết, cho dù là Philias,

mặc dù hắn ta đã chạy trốn, nhưng ta cũng không lo lắng chút nào, bởi vì lúc

hắn chạy trốn đã bị thương rất nặng, cũng chẳng sống được bao lâu nữa."

"Đúng vậy, ông ta chết rồi."

"Là có người chỉ dẫn cho ta, cho ta chỉ dẫn rõ ràng, đưa ra một lời hứa hẹn mà

ta không thể nào chối từ, ta mới sẽ làm như vậy, ngươi có muốn biết đó là gì

không?"

"Muốn."

"Vậy thì, thả ta ra?"

"Không thả."

Bernard: "..."

Khóe miệng của Karen nở nụ cười, nhìn Bernard vẫn đang phải chịu đựng sự

đau đớn từ linh hồn, anh mở miệng nói: "Thật có lỗi, ta cũng không phải là

Philias."

"Ngươi muốn để ta mang theo những bí mật này mà chết sao?"

"Ngươi cứ tự nhiên."

"Tên của ngươi là gì, ít nhất thì ta cũng phải biết ta chết ở trong tay ai!"

Karen không trả lời.

"Ngươi không dám nói tên của ngươi cho ta biết, ha ha ha, ngươi không dám

nói tên của ngươi cho ta biết là bởi vì ngươi đang sợ sao, a không, ngươi không

phải đang sợ ta, ngươi là đang sợ những chuyện mình đang làm lúc này bị

người phía ngoài biết, không, ngươi là sợ những hành vi của mình hôm nay, bị

"bí mật" của ta biết, có phải không?"

"Đúng."

"Nếu ngươi đã biết sợ thì ngươi cũng nên rõ ràng, đó là một bí mật kinh khủng

đến chừng nào, lúc này ngươi nên dừng tay lại."

"Ngươi có biết vì sao mà ngươi chắc chắn phải chết không, đó là bởi vì ta thật

sự cảm thấy sợ, nếu ta đã càng sợ thì ngươi càng phải chết."

"Ngươi không giống với Philias."

"Ta đã vừa nói qua."

"Philias là tín đồ thật sự của Ánh Sáng, còn ngươi thì không phải."

"Vừa nãy ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, tín ngưỡng của ta là Trật Tự."

"Dù sao ngươi cũng chỉ là một tàn dư Ánh Sáng đội lốt Trật Tự, chỉ bằng ngươi

cũng xưng nói rằng mình tín ngưỡng Trật Tự sao? Ha ha, đây chính là nguyên

nhân vì sao tàn dư Ánh Sáng mãi mãi không thể diệt trừ tận gốc, các ngươi rất

biết cách ẩn nấp, giống như là giòi bọ bên trong nhà vệ sinh công cộng, nhìn rất

trắng nõn, nhưng lại luôn có thể ẩn nấp trong những nơi tối tăm bẩn thỉu nhất!

A!!!"

Sự đau đớn đến từ linh hồn bị thiêu đốt, để cho ngôn từ của Bernard bắt đầu

càng ngày càng quá khích, bây giờ hắn tựa như một người đang chìm dưới

nước, chỉ có thể nhanh chóng nói ra những lời muốn nói trước khi nước tràn đầy

vào mồm, đã không kịp trau chuốt lại từ ngữ trong đầu mình.

"Nói ra điều kiện của ngươi đi, nếu ta có thể, sẽ cho ngươi hết!"

Karen mở miệng nói: "Thứ ngươi không thể có, ta cũng có."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK