De Carloster: “À, Philias, ngươi nhanh chân lên đi, ngày bình thường ngươi
thích giúp mấy cô chú trong nhà ăn trị liệu và xoa bóp miễn phí, bây giờ là lúc
dùng ân tình rồi đấy.”
Giáo Hoàng Điên vỗ vỗ ví tiền của mình: "Ta mang phiếu điểm theo, bởi vì ta
trị liệu cũng không thật sự thành công."
"Không thành công?"
"Ừm, cái bệnh run tay lúc bọn họ múc cơm, vẫn luôn không thể chữa khỏi."
"Ha ha ha ha ha!"
"Ha ha ha ha ha!"
Tất cả mọi người trong phòng ngủ nở nụ cười.
Protaras chỉ chỉ Karen, nói: "Này, ngươi đi theo ta đến phòng tắm công cộng để
rửa bát đĩa đi."
Mỗi cái ký túc xá đều có phòng tắm riêng, cũng có một cái phòng tắm công
cộng cỡ lớn ở tầng một, phòng tắm trong phòng bây giờ đang dùng để giết gà,
cho nên chỉ có thể ra phòng tắm công cộng.
"A, được rồi."
Karen nhấc một cái rổ chứa bát đĩa lên, vô ý thức nhìn sang Ukonga đang vội
vội vàng vàng ở bên cạnh.
Nếu mình rời khỏi cái phòng ngủ này mà nói, cái "Cảnh tượng" này chắc hẳn là
sẽ biến mất nhỉ?
Hoặc là nói, là rời đi phạm vi tầm mắt của Ukonga, hẳn là sẽ thoát khỏi cái
"Cảnh tượng" này rồi?
"Đi."
Protaras cũng nhấc một cái rổ lên rồi ra ngoài, Karen đi theo ở phía sau.
Sau khi ra khỏi phòng, Karen kinh ngạc phát hiện Protaras vẫn đi ở trước mặt
mình, cảnh tượng xung quanh cũng không biến mất, ký túc xá trước mặt cũng
vẫn tồn tại, nói cách khác, mình còn chưa trở về hiện thực.
Nguyên nhân là bởi vì tinh thần lực của Ukonga quá mạnh sao, có thể duy trì
trong phạm vi lớn đến thế? Hay là bởi vì nguyên nhân đặc biệt nào khác, ví như
là sự kiện rò rỉ kia?
Nhưng mà ít nhất bây giờ Karen cũng đạt được một thành tựu nhỏ, đó chính là
cùng rửa bát với Đại tế tự của Trật Tự Thần Giáo.
Mà vị Đại tế tự này, vẫn là một vị được công nhận có chiến tích và sức ảnh
hưởng lớn nhất trong lịch sử Trật Tự Thần Giáo, chiến tích ấy vẫn luôn khắc
sâu và ảnh hưởng đến hiện tại sau hơn một nghìn năm.
"Hôm nay là dịp đáng để chúc mừng, ngươi giúp ta rửa cái bát đĩa kỹ một chút,
ta dự định kính gửi những dũng sĩ của Thần Giáo ở phương xa, gửi lời chào bọn
họ vì có can đảm phản kháng Ánh Sáng."
"Được rồi."
Karen cúi đầu làm việc, anh đã nhận ra, khi nước trong vòi chảy qua ngón tay
của mình, cũng không cảm nhận được dòng nước mát lạnh, trên mặt xúc giác có
một chút mơ hồ.
Karen lập tức ý thức được, đây cũng là do mình đang theo bản năng mà kháng
cự lại dấu ấn tinh thần này.
Ý chí tinh thần của anh sau khi được cơn nghiện đói rèn giũa, trở nên càng cứng
rắn hơn.
Karen bắt đầu chủ động kiềm chế bản năng, giống như để ngồi vừa vào bàn ăn
cơm phải cúi thấp người xuống.
Sau một hồi, xúc cảm tương thích trở lại, dòng nước từ vòi chảy ra rõ ràng cũng
lạnh hơn.
Nhưng mà như thế thì cũng sẽ xuất hiện một vấn đề, đó chính là bản thân mình
cũng góp sức trong tiến trình xây dựng và duy trì cái "Cảnh tượng" này.
Ban đầu mình vốn chỉ là một "Người xem", bây giờ không chỉ bước đến tương
tác mà còn chủ động gánh vác một phần trách nhiệm duy trì nó.
Cho nên, đây rốt cuộc là một loại trạng thái kỳ quái như thế nào?
Không phải xuyên không, cũng không phải quay ngược thời gian, thế nhưng
hình ảnh tồn tại trong dấu ấn tinh thần, còn có tính mở như thế sao?
Protaras tiếp tục nói: "Trưởng biên của tập san trường đã hẹn bản thảo với ta, ta
sẽ viết liên tục cho xong mấy bài văn chương, nói về việc Ánh Sáng xâm lấn An
Tức, thổi phồng sự dũng cảm của An Tức, ủng hộ An Tức Thần Giáo trong
cuộc chiến với Ánh Sáng, để họ tử chiến cho đến tín đồ An Tức cuối cùng."
Thấy Karen không nói lời nào, mà là đang chăm chú chơi đùa với "Vòi nước";
Protaras khẽ nhíu mày hỏi: "Ngươi có nghe ta nói gì không thế?"
"A, có."
"Ngươi không có hứng thú với chính trị à?”
"Không, cảm thấy hứng thú."
"Chúng ta phải nên cảm thấy hứng thú, ít nhất là vào hiện tại." Protaras nhìn
Karen, rất chân thành mà nói, "Bởi vì chỉ khi thật sự chiến thắng trong cuộc đối
kháng với Ánh Sáng Thần Giáo này, ánh sáng của Trật Tự mới có thể thật sự
trải khắp giới giáo hội."
Có thể cảm nhận ra được Protaras cực kỳ hăng hái, hắn nóng lòng muốn biểu
đạt quan điểm chính trị của mình với những người xung quanh, truyền bá nhận
thức và lý luận của mình.
"Đúng vậy, ngươi nói không sai, chỉ khi Ánh Sáng Thần Giáo diệt vong, Điều
Lệ Trật Tự mới có thể trở thành quy tắc của toàn bộ giới giáo hội."
Câu đáp này của Karan rất nương theo lý tưởng của Protaras, hắn giơ đĩa lên,
vung vẩy nói: "Cái gì mà tập tục, phong cách, truyền thống của các Thần Giáo
khác nhau, tất cả đều lùi về sau cho ta, từ nay về sau, chuẩn tắc vận hành duy
nhất của thế gian, đó là Điều Lệ Trật Tự.
Nó có thể rất dày, cũng có thể rất mỏng, chúng ta thậm chí không cần phải để ý
ở trong nó viết cái gì, cụ thể là điều thứ mấy chương thứ mấy quyển thứ mấy,
tay trái chúng ta cầm nó tay phải cầm nắm đấm, hoàn toàn có thể căn cứ theo lời
trong miệng của chúng ta mà thi hành, ha ha."
"Làm như vậy sẽ xảy ra vấn đề." Karen nói, "Sử dụng không một chút kiêng kỵ,
cuối cùng tất nhiên sẽ phản ngược lại chính mình."
Protaras cau mày nói: "Ngươi thật cổ hủ."
"Không phải cổ hủ, Ánh Sáng Thần Giáo của bây giờ chính là một tấm gương,
chúng ta chiến thắng Ánh Sáng cũng không phải là để trở thành một Ánh Sáng
Thần Giáo khác.
Sức mạnh tuyệt đối và lý luận, quy tắc cũng không xung đột, có đôi khi tự giới
hạn bản thân cũng không phải một việc xấu, giống như là một cái đập nước, sự
tồn tại của nó đúng là để cản dòng nước đổ xuống quá nhanh, nhưng nó có thể
điều tiết để giảm ảnh hưởng của mùa lũ và mùa khô."
Protaras nhìn xem Karen, nói: “Những điều ngươi nói đều quá xa vời rồi, trước
mắt, Ánh Sáng Thần Giáo còn đứng sừng sững ở trước mặt chúng ta.”
"Chỉ khi nhìn thấy rõ tương lại, mới có thể thắng ở hiện tại." Protaras trầm mặc,
bắt đầu tiếp tục rửa bát đĩa.