Karen đã từng cần mượn danh nghĩa bảo an để ăn nhờ trong bữa tiệc cấp cao thế
nào, không chỉ chuyên chọn món đắt tiền mà ăn, còn phải lén lút mang về cho
đội viên khác.
Bây giờ, anh vừa đi vào sảnh tiệc, đã có người phục vụ tự mình bước đến trước
phục vụ cho, hỏi thăm khẩu vị của của Karen, sau đó mình chỉ cần tìm bàn
trống ngồi xuống, rất nhanh thì rượu và thức nhắm sẽ được đưa đến trước mặt
của mình.
Thăng chức quá nhanh, phúc lợi đãi ngộ cũng tăng nhanh, chỉ có điều Karen
còn chưa kịp quen thuộc.
Dùng cái nĩa chọt một miếng thịt Tích Long nướng, chấm nước sốt, đưa vào
trong miệng, chất thịt vẫn ngon như cũ, nhưng Karen lại cảm thấy không có
ngon như khi lén lút ăn ngốn nghiến trước đây.
"Ha ha."
Tiếng cười quen thuộc truyền đến, là Đại chủ giáo Bern, ông ta ngồi xuống
trước mặt Karen, người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn ra cho ông ta.
"Sự việc hôm nay, có chút ồn ào."
"Chuyện gì?" Karen hỏi.
"Việc của tàn dư Ánh Sáng, làm sao bỗng nhiên xuất hiện một tên mạnh như
vậy?"
"Tất cả đều trong tầm kiểm soát." Karen nói.
"Ngươi thật sự đang kiểm soát?" Bern nhấp một hớp Whisky, "Được rồi, không
hỏi ngươi chuyện này."
"Đợi chút nữa ngài sẽ lên đài nói chuyện sao?" Karen hỏi.
"Ta không đi, cuộc họp ngày mai ta cũng chỉ là đi cùng cho đủ ghế, giống như
Waffron khi trước vậy, hội nghị chẳng qua là mở ở chỗ chúng ta, đoàn đàm
phán bên phía đại khu Dinger đã đến."
"A, là như vậy sao."
"Chúng ta vẫn chưa tới cấp độ có thể chi phối chính sách."
"Lời này của ngài là có ý gì?"
"Ý của ta chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng, trước khi cuộc họp hội ý bắt đầu, ta phát
hiện vẻ mặt của họ đều nhẹ nhõm, nói như vậy... Rõ ràng không giống như là
đến họp đàm phán."
"Sau đó thì sao?"
"Sau khi họp hội ý kết thúc, bọn hắn trở nên nghiêm túc." Bern dùng ngón tay
bốc một miếng thịt đưa vào trong miệng, vừa nhai vừa nói, "Ngươi nhìn qua
bên kia..."
Karen quay đầu nhìn về phía lối vào sảnh tiệc, một đám nhân vật lớn của đại
khu Dinger mặc thần bào màu đỏ đang tiến vào theo thứ tự.
"Bọn hắn đến trễ." Karen nói.
"Đúng vậy, bởi vì sau khi kết thúc họp hội ý, bọn hắn chắc hẳn đã mở một cuộc
họp nội bộ nhỏ, sau đó chiếm dụng phòng trận pháp truyền tin."
"Nếu vậy thì sao?"
"Ha ha, còn có thể có nghĩa gì, chắc là đám người của Sa Mạc này, đưa ra một
cái điều kiện không cách nào cự tuyệt rồi, trước đó có lẽ bọn hắn còn không
nghĩ tới."
Karen cầm lấy một cái quả xoài, dùng tay lột ra, hương trái cây rất đậm, cắn
một cái, nhiều chất lỏng ngọt ngào, đây cũng là trái cây mà lúc bình thường
không dám bỏ phiếu điểm ra mà mua.
Bern cũng cầm lấy một cái quả xoài, không vội mà lột vỏ, mà là đặt ở trước mặt
dùng ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo, nhắc nhở: "Hướng gió, hẳn là muốn thay
đổi, ngươi nhìn xem, bọn hắn chủ động đi giao lưu với đám người của Sa Mạc
kia."
Ngoại trừ Luther và Elanga ra, còn có một đám nhân viên đi cùng, lúc này hai
bên đang bắt đầu giao lưu rất thân thiết.
Bất kể là Sous hay là Bern, trên danh nghĩa là hai người đứng đầu của đại khu,
năng lực tình báo của bọn hắn đều không thể nghi ngờ, mà đoàn đàm phán của
đại khu Dinger cử đến cũng đã nghe thấy tiếng gió.
Trước thì nhẹ nhõm, đến về sau nghiêm túc, bây giờ lại nhiệt tình...
Người, sẽ không tỏ ra nhiệt tình với một đám người chết.
Karen tiếp tục ăn xoài.
Bern thì tiếp tục nói: "Phí công làm nền."
Karen cười cười, hỏi: "Ngài cố ý ngồi ở đây chính là vì nói cái này?"
"Đương nhiên, nhưng mà rất nhanh thôi thì vị thủ trưởng kia của ngươi cũng sẽ
nói cho ngươi tin tức."
"A, tốt."
"Cần ta đề nghị sao?" Bern hỏi.
"Vậy ngài cần ta đề nghị sao?" Karen hỏi ngược lại.
"Xem ra ngươi không cần."
"Vậy ngài thì sao?"
"Ta không muốn tham dự, quá lãng phí."
"Có thể."
"Được rồi, ngươi thích ăn thứ này đúng không, ta đến lúc đó dùng phương thức
thăm hỏi mà gửi cho ngươi vài hộp." Bern đứng người lên, chuẩn bị đưa tay vỗ
vỗ bả vai Karen, Karen cầm lấy khăn ăn chặn tay của ông ta.
Bern không tức giận, cười mà cầm lấy khăn ăn, vừa lau tay vừa rời đi.
Ông ta vừa đi, Alfred đã bước nhanh tới, anh vốn là phải ở văn phòng đại diện
Karen làm việc.
"Thiếu gia, đây là thư mà Trưởng khu để ta đưa cho ngài."
"Trong thư cái gì?"
Karen biết Alfred chắc chắn đã xem, anh không ngại; trên thực tế, Alfred không
chỉ có sẽ xem tất cả thư của mình, mà còn giúp mình gửi thư hồi âm, và gửi các
loại quà tặng trong ngày nghỉ lễ lấy tên của mình.
"Ý của Trưởng khu đó là, hướng gió thay đổi, thu tay lại."
"Ngươi cảm thấy, đây là quyết định cuối cùng của cấp trên sao?" Karen hỏi.
"Thuộc hạ không biết, nhưng hẳn là bên phía sa mạc đưa ra một bảng giá mà
phía trên không thể nào từ chối."
"Ừm, vậy được rồi." Karen nhìn thoáng qua Leon đứng phía dưới đài duy trì trật
tự, dặn dò Alfred nói, "Ngươi nói chuyện này cho Leon, sau đó để Leon tới gặp
ta."
"Thiếu gia..."
"Đi thôi."
"Vâng, thiếu gia."
Alfred đi đến bên người Leon, gọi vào trong sảnh tiệc.
Một lát sau, Leon đi vào trong sảnh, vừa lúc một tên Chủ giáo đại khu đang cầm
ly rượu nói chuyện với Elanga, hắn gọi Leon, giới thiệu giống như vãn bối.
Vị Chủ giáo kia hẳn là thật sự xem ở trên mặt mũi của Đại chủ giáo tiền nhiệm
mà dìu dắt vãn bối, hắn ta không biết chuyện này, trong đại khu có thể biết kế
hoạch, chỉ có hai người đứng đầu Ban quản lý đại khu và Đòn Roi Kỷ Luật.
Leon rất nhiệt tình cụng ly rượu với Elanga, sau đó nói một ít lời, chờ đến khi
trò chuyện xong, cậu ta mới đi về phía Karen, thần sắc tự nhiên.
"Ngồi."
"Vâng, Bộ trưởng."
"Có đói bụng không?" Karen hỏi.
"Vừa mới dùng ở bên kia một chút, không đói bụng."
"Ừm." Karen nhẹ gật đầu, "Có cái gì muốn nói?"
"Bộ trưởng, ta sẽ phục tùng sự an bài trong giáo, ta có thể tiếp nhận, có thể nghĩ
thông suốt, ngài không cần an ủi ta, thật đấy."
"Có thuốc lá không?"
"Có mang theo, Alfred đã cố ý dặn dò lúc đi cùng với ngài, cần chuẩn bị những
thứ này." Leon lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một cây, đưa cho Karen.
Karen nhận lấy thuốc lá, sau đó đưa đến bên miệng Leon, Leon do dự một chút,
ngậm điếu thuốc.
"Châm thuốc."
"Vâng."
Leon châm thuốc, hút một hơi, hơi thuốc của Lôi Đình Thần Giáo vừa vào cổ,
cậu ta vội vàng cầm lấy khăn ăn trên bàn bắt đầu lau, sau đó đè nén âm thanh
bắt đầu ho khan.
Chờ sau khi cậu ta xử lý xong, hốc mắt ửng đỏ nhìn xem điếu thuốc kẹp trên
đầu ngón tay nói, nói: "Bộ trưởng, thuốc này quá nặng, ta không hút được."
"Hút không được cũng đừng miễn cưỡng chính mình."
"Bộ trưởng..."
Karen rút ra một điếu, châm thuốc, hít một hơi, vẻ mặt như thường.
Anh mặc dù không giống như Neo mà mê mang trong việc tìm thứ chất kích
thích này, nhưng cũng đã từng vì áp chế vết thương linh hồn mà hút không ít
thứ thuốc của Lôi Đình Thần Giáo này, bây giờ đã thành thói quen.
Phun ra một ngụm khói, Karen từ từ nói: "Ta cũng không giả bộ ta không quen
hút thuốc được."
Ngay sau đó, Karen đặt điếu thuốc chỉ vừa mới hút một hơi vào trong cái gạt tàn
rất tinh xảo:
"Cho nên, vẫn là tắt thuốc đi."