giam cầm trước mắt, đến cùng thì Kaixi cũng không dám thật sự động tay chân
với bà lão đứng trước mặt, trái lại cũng bỏ xuống mặt mũi của mình, nói:
"Cậu Karen kia, không phải cũng là cháu trai của ngài sao?"
"Con cũng biết rồi à?" Bụi gai ở trước người bà lão lay động nhẹ, "Con làm sao
mà biết được?"
"Nhìn ra được, lúc Karen tới nhà làm khách lần trước, con đã nhìn ra."
"Ai, thế mà bị con nhìn ra." Bà lão thở dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lại túi
nước ấm, giống như là đang suy nghĩ cái gì.
"Karen đã từng cứu mạng của con, nếu như ngài muốn nhận Karen về nhà
mình, con sẽ đồng ý, Karen không có mẹ, con cũng đồng ý chăm sóc cho nó,
đương nhiên, con cũng không phải rất biết cách chăm sóc người khác, nhưng
con có thể chứa chấp được nó, về tình về lý, con đều không có lời nào để nói.
Nhưng việc mà con không thể chịu được đó là, ngài cùng con của mình, lại đối
xử bất công!"
"Trong lòng con cảm thấy không công bằng à?"
Bà lão cúi đầu xuống, đưa tay vỗ trán, trong đôi mắt, toát ra một vẻ u ám, giống
như là đang đưa ra một sự lựa chọn khó xử.
Kaixi ngóc lên cổ, nói: "Đúng, con đúng là cảm thấy không công bằng, con
nguyện ý để cho nó trở về, nguyện ý để nó trở về dòng họ Guman, nhưng con
hy vọng mọi người có thể đối xử công bằng với Richard như nó."
Bà lão dừng lại,
Hơi nghi ngờ mà nhìn về con dâu của mình:
"Trở về... dòng họ Guman?"
"Đúng, con nguyện ý."
"Con... Nguyện ý?"
"Nó từng cứu mạng của con, coi như cho dù chưa từng cứu mạng của con, nếu
nó thật sự muốn trở về, con sẽ tức giận, nhưng con cũng sẽ không ngăn cản, nói
cho cùng thì nó cũng là con trai của Eisen."
"Ách..." Bà lão.
Bà lão nhìn con dâu của mình, con dâu cũng cứ vậy mà nhìn bà ấy.
Trong phòng khách dưới tẩng, cuộc vật lộn của hai cha con vẫn còn đang tiếp
tục, trên lầu, cuộc đọ sức giữa mẹ chồng và nàng dâu đang bước vào hồi khắc
cuối.
"Ha ha... Ha ha ha..."
Bà lão nở nụ cười, cười đến nỗi gãy lưng rồi.
Bà lão phất phất tay, trận pháp trói buộc Kaixi biến mất, Kaixi khôi phục lại tự
do.
"Được rồi, ta đã biết, sau này ta sẽ chú ý, Richard và Karen, ta sẽ đối xử chúng
như nhau, nhưng thẳng nhóc Karen kia cũng không nguyện ý trở về, cũng
không muốn trở về dòng họ Guman.
Nó là một đứa có suy nghĩ riêng, cũng rất có năng lực, trên cơ bản thì nó cũng
khinh thường việc dựa vào mối quan hệ của nhà Guman mà đạt được lợi ích gì.
Ta thích đứa bé kia, là bởi vì đứa bé thật sự rất xuất sắc và khiến người yêu
thích.
Richard..."
Bà lão quay đầu nhìn về phía hai cha con trong phòng khách đang chơi trò
"Thắt lưng tiếp sức", lắc đầu, tiếp tục nói:
"Nói như thế nào đây, có đôi khi cũng đừng trách ta bất công, về mặt năng lực
thì con trai của con cũng không thể sáng bằng Karen, điểm này, con là người
làm mẹ, có trách nhiệm không thể nào từ chối."
"Con biết, con có trách nhiệm."
"Nếu con biết thì tốt, ta mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước." Bà lão cũng không
quay đầu lại mà bước về hướng phòng ngủ của mình.
Kaixi thì thở một hơi dài nhẹ nhõm, đi đến một bên tay vịn cầu thang, nhìn
xuống hai cha con phía dưới, đột nhiên, Kaixi có chút run chân, chỉ có thể dựa
vào hai tay chống lấy lan can mà cố đứng vững.
Giờ phút này, Kaixi đã bất lực để can thiệp vào việc của hai cha con ở dưới lầu,
bởi vì bà ấy cũng rõ ràng, Eisen dù có như thế nào cũng không thể đánh chết
Richard, nhưng vừa lúc, chính bà...
Kaixi một tay che lấy lồng ngực của mình, cảm thụ được trong lòng của mình
"Phù phù phù phù".
Karen, không phải con riêng của Eisen?
"Ta muốn nghỉ ngơi, chớ quấy rầy." Bà lão đi đến trước cửa phòng mình nói
lớn, sau đó, bà lão lại nhìn thoáng qua vị trí con dâu mình đi đến, cười cười.
Sau lưng Kaixi lưng lập tức trở nên lạnh lẽo, lúc này trong lòng nói:
"Không, Karen chính là con riêng của Eisen, chính là nó!"
...
Ngài Eisen thì ngồi dưới đất, còn Richard thì nằm mọp xuống sàn, trên người
của hai cha con đều vết thương chằng chịt.
Đến bây giờ Richard vẫn không hiểu được, vì sao mình lại bị đánh, hơn nữa còn
bị đánh ác như vậy.
Đương nhiên, tất cả mọi việc, Karen đều có dự liệu, bởi vì anh cũng không biết
đứa em họ này của mình, có thể giẫm mìn chuẩn đến mức độ này, nếu như nói
trước mắt là một khu vực được gài mìn thì đứa em họ này không phải chỗ có
mìn thì không nhảy vào.
Eisen tiên sinh cầm lấy ly nước, uống một hớp nước lớn, lại dùng mu bàn tay
lau đi nước đọng trên khóe miệng mình, nhìn đứa con trai mặt mũi sưng vù
đang nằm trước mặt mình, ông ấy cảm thấy có một chút kỳ lạ, trong lòng mình
chẳng những không có thương hại bao nhiêu, trái lại có một cảm giác thoải mái
khó mà nói nên lời.
Vốn là một người cha, ngài Eisen biết rõ loại cảm giác này không nên xuất hiện
trong lòng mình, nhưng ông ấy cũng không cách nào phủ nhận được cảm giác
thật sự của mình.
Thở một hơi dài nhẹ nhõm, hai tay chống lấy sàn nhà sau lưng, trong đầu lại
hiện bóng người to lớn của Karen mang theo đường vân mạ vàng trong không
gian đặc biệt kia.
Trách không được con của mình lúc trước một mực đòi gia nhập vào cái tiểu đội
chó săn kia cho bằng được,
Cái tiểu đội này,
Thật sự rất thú vị, ha ha.