mắn đến nỗi bốc trúng ngay viên đá có độc kia.
Karen cầm lấy ly nước mà Ophelia rót cho mình mà mình không động đến, ánh
mắt nhìn từ phía dưới lên, phát hiện cái ly nước này được thiết kế một cách đặc
biệt, dưới đáy ly nước có một cái lỗ nhỏ, ở ngoài còn có một lớp ngăn mỏng.
Lật ngược ly đổ nước ra, Karen duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng đâm thủng lớp
ngăn, bên trong có một cái trứng trùng nho nhỏ.
Loại trùng này, nó có trí khôn nhất định, nó tựa như biết lúc nào nên chui ra ra,
thừa dịp lúc có người chuẩn bị uống nước, nó sẽ phá vỡ trứng trùng rồi xuyên
qua lớp ngăn để đi vào trong miệng người uống, bây giờ đương nhiên nó cũng
biết bây giờ không phải lúc nên chui ra.
Không phải hạ độc trong nước, không phải hạ độc trong nước đá, mà là hạ độc
trong ly, bởi vì bất kể là uống nước hay uống rượu, đều cần dùng đến ly.
Người đến hiện trưởng đầu tiên đó là đội trưởng
Đội trưởng vừa xuất hiện, vẻ mặt đã rất lạnh lùng, trên đường đi đã nghe được
lời kể của Fanny, sau đó, đội trưởng lại tự mình kiểm tra cái ly.
Nói thật, ngay từ đầu, Karen thật sự đã nghi ngờ rằng độc này có phải là do đội
trưởng bỏ vào hay không?
Nhưng suy nghĩ lại, đội trưởng trên cơ bản cũng không có năng lực để làm
chuyện này, bốn tên phục vụ lúc nãy cũng không có khả năng là tay chân mà đội
trưởng vừa mới tìm được trong vài ngày đến đây chứ?
Thêm một điều nữa, đội trưởng biết mình không sợ ô uế, nhưng lúc đó người
cùng mình đến suối nước nóng là Peia và Fanny, đội trưởng cũng không có lý
do đưa hai người họ vào trong nguy hiểm, quan trọng nhất chính là, đội trưởng
cũng không rõ rằng Ophelia sẽ tới đây đây.
Nếu như đội trưởng thật sự có thể “Thần thông quảng đại” đến mức thế này,
như vậy nếu cho đội trưởng thêm thời gian ba tháng thì có lẽ ngài ấy cũng có
thể biến mình trở thành tộc trưởng tộc Ám Nguyệt rồi.
Theo kết quả mà cân nhắc, mình cứu Ophelia uống phải nước bị nhiễm trùng
độc thuộc về phạm trù việc vui mà đội trưởng muốn xem, nhưng đó chỉ là nhìn
vào kết quả, quá trình này hoàn toàn cũng không phù hợp với sự cân nhắc trên.
Cho nên, Karen cũng không vẽ vời thêm chuyện mà đi hỏi có phải do đội
trưởng làm hay không, nếu mình thật sự hỏi vậy thì đội trưởng có thể sẽ nhìn
mình như một thằng đần.
Đội trưởng đi đến trước những thi thể của người phục vụ, chỉ vào một thi thể
trong đó, ngâm xướng:
"Trật tự... Thức tỉnh!"
Thi thể của một người phục vụ bị thức tỉnh, hắn ta có chút mờ mịt ngồi dậy,
trong trí nhớ của bản thân, hắn đã chết rồi, nhưng bây giờ, lại sống dậy.
"Mục tiêu ám sát của các ngươi là ai?" Đội trưởng hỏi.
Người phục vụ không có trả lời.
"Ha ha."
Đội trưởng tựa như đã sớm biết trước kết quả này, mở bàn tay ra, một ngọn lửa
màu đen bay lên, trực tiếp bao trùm trên người của tên phục vụ này.
Mặc dù hắn ta đã chết, nhưng được thức tỉnh, vẫn có thể cảm giác được nỗi đau
đớn khi chịu cực hình
"Là hắn ta!"
Người phục vụ lập tức duỗi tay ra, chỉ về hướng Karen.
Karen nhận ra rằng kẻ này cũng không biết mình tên là gì.
"Là ai ra lệnh cho các ngươi làm như vậy." Đội trưởng tiếp tục hỏi.
Người phục vụ cắn răng, dù là còn đang chịu đựng cực hình, nhưng vẫn không
mở miệng.
Đội trưởng cười gằn nói: "Ngươi tốt nhất là một kẻ đơn độc, đợi chút nữa ta sẽ
để người điều tra tình hình gia đình của ngươi, nếu như ngươi có người nhà,
bọn họ sẽ bởi vì hành vi của ngươi và sự bất hợp tác của ngươi lúc này mà chịu
đủ cực hình tra tấn của Đòn Roi Kỷ Luật chúng ta, ta sẽ để bọn họ sống không
bằng chết."
"Là điện hạ..."
"Vị nào?" Đội trưởng hỏi.
Cả đảo Ám Nguyệt có thể được xưng là điện hạ, cũng chính là Ophelia và ba
người anh trai của cô.
"Là điện hạ Dante."
Bàn tay phía sau màn lại là anh hai của Ophelia, cũng chính là con trai thứ hai
của tộc trưởng đảo Ám Nguyệt đương thời.
Lúc này Ophelia nhìn về phía Karen, trong ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin.
Karen mở miệng nói: "Đội trưởng, tiếp theo thì cứ để Đảo Ám Nguyệt đưa ra
một câu trả lời về việc này đi."
Đội trưởng hiểu ý, có chút bí mật Neo cũng biết đến, nhưng cũng không tiện để
người bên ngoài biết, cho nên Neo rất thẳng thắn mà gật gật đầu, nói: "Tốt, cậu
là người trong cuộc nên ở lại, ta trở về chờ đợi kết quả, nếu như sự việc này
được xử lý khiến ta không thấy hài lòng, ta sẽ báo cáo lên Thần giáo."
Neo quay người rời đi.
Đội trưởng vừa đi, một đội võ sĩ mặc áo giáp màu đỏ bước đến, bọn họ bắt đầu
xử lý hiện trường.
Một lão quản gia bộ bước tới, hành lễ trước mặt Karen, lại hành lễ với Ophelia:
"Thưa ngài Karen, tộc trưởng và tướng quân Tafman đã đến, mời hai vị cùng đi
qua."
Khu suối nước nóng riêng này được sắp xếp theo cấp bậc, xa hoa nhất lần là
khu vực hẻo lánh nhất, hồ suối nước nóng có đình viện.
Ngoài cổng được canh chừng cẩn mật, mà lại có thể trông thấy rõ ràng là người
của hai phe đang cùng nhau canh giữ, hẳn là đội cận vệ của tộc trưởng và đội
cận vệ của tướng quân.
Điều này khiến Karen cảm thấy, tình cảm anh em của họ được lưu truyền ở bên
ngoài hình như cũng không đơn giản như vậy.
Quay trở ra, Karen trông thấy tướng quân Tafman cùng và tộc trưởng Wiener
hai người ngồi trên ghế một trái một phải, trên mặt đất, là nhị hoàng tử Dante
đang quỳ.
"Karen, rất xin lỗi, lần gặp mặt chính thức đầu tiên của chúng ta lại là trong tình
cảnh như vậy." Khuôn mặt Tộc trưởng Wiener ấm áp, giống như là một vị
trưởng bối hiền hòa, chủ động đứng dậy đi về phía Karen.
Karen lui lại một bước, né tránh cái ôm của ông ta.
"Ta bị vu oan, ta bị vu oan!" Dante vào lúc này bắt đầu kêu to, "Trưởng đội cận
vệ của ta phản bội ta, phản bội ta, ta không có ra mệnh lệnh này cho hắn, không
có, mặc dù ta thích Ophelia, mặc dù ở trong nhà ta có mắng chửi Karen, nhưng
ta chưa từng nghĩ tới việc dùng loại phương thức này để giết hắn, ta không có,
ta còn chuẩn bị quyết đấu với hắn!"
"Im miệng!"
"Ba!"
Wiener rất tức tối xoay người quất một bàn tay vào trên mặt Dante, so với việc
hạ độc ám sát, thứ càng khiến ông ta khó chấp nhận đó là đứa con trai ngu xuẩn
này là nói ra việc xấu ở trong nhà.
Cái đứa con trai thứ hai này, dĩ nhiên lại có tình cảm đối với em gái cùng cha
khác mẹ của mình!
Karen không nói chuyện, toàn bộ quá trình đều yên lặng mà theo dõi.
Trên mặt Ophelia thì tỏ ra sự chán ghét đối với người anh trai này.
Tộc trưởng Wiener thì quay mặt lại nghiêm túc nói với Karen: "Karen, cậu cũng
là một đứa con của Đảo Ám Nguyệt chúng ta, trên người của cậu có chảy huyết
mạch thuần túy của dòng chính gia tộc như chúng ta, xin hãy tin tưởng ta, ta sẽ
trừng phạt nó thích đáng!"
"Đúng vậy, xin tin tưởng tộc trưởng chúng ta."
Tướng quân Tafman đứng người lên, vừa nói vừa rút một thanh kiếm dắt bên
hông của một tên cận vệ bên cạnh ra.
"Phốc!"
Dante, cháu của ông ta, con trai tộc trưởng, nhị hoàng tử của Đảo Ám Nguyệt
đảo Nhị, đầu của hắn, cứ như vậy bị chặt xuống, lúc này máu tươi tung tóe vẩy
nhuộm đỏ thảm.
Biến cố này, để tất cả mọi người ở đây kinh hãi nói không ra lời.
Tướng quân Tafman xoay người, nhặt đầu của cháu mình lên.
"Ta làm một người chú, thay nó xin lỗi cậu, Karen, xin cậu hãy nhận lấy lời xin
lỗi chân thành này."
Nói xong,
Tafman buông nhẹ tay,
Đầu rơi xuống,
Tafman nâng giày lên, đá vào cái đầu, cái đầu kia bị đá bay, cuối cùng, lăn
xuống trước mặt Karen.
Giống như là một trái bóng.