Trong bãi dầu đen kia, một bàn tay, từ từ hiện ra, giống như là đang nắm chặt
cái gì, ngay sau đó, là cẳng tay… cánh tay…bả vai•
Ngay sau đó, là tóc, trán, con mắt.
Trong mắt Karen, tràn đầy khát vọng, anh đang dùng sức leo ra bên ngoài.
Nhưng trên thực tế, anh đang chịu đựng một sự đau đớn vô cùng, bởi vì anh
không phải bò ra khỏi một cái đầm lầy, mà là cơ thể của anh, cũng đã sớm tan rã
triệt để, bây giờ, mỗi một bộ phận hiện ra, thật ra đều là máu thịt đang được bện
lại với nhau.
Đúng vậy, tay của anh, đầu của anh, mỗi một bộ phận trên cơ thể, đang mọc ra
một lần nữa.
Sự đau đớn này gấp vô số lần.
Cũng may, giới hạn chịu đựng đau đớn của Karen vẫn luôn rất cao, huống chi
hiện tại, anh là người thắng!
Đúng vậy, mặc dù thắng bằng một cách không vui vẻ gì.
Trong không gian linh hồn mà anh mất đi, ở đó có một pho tường đang nổi điên.
Nói rằng mình thắng, còn không bằng nói rằng là mình trốn ra được.
Nhưng, vậy thì thế nào đây?
Mình vẫn là mình, mình vẫn là Karen, cơn nghiện đói, nó chỉ có thể tiếp tục gào
thét tức giận ở chỗ sâu trong linh hồn mình, trừ cái đó ra, nó cái gì đều không
làm được.
Mình, vẫn là chủ nhân của mình như trước!
"Ha ha … ha ha ha …."
Karen cười, rất nhanh, cảm giác đau nhức dữ dội lại truyền đến gấp bội, bởi vì
khí quan trong cơ thể còn chưa hoàn thiện lại, động tác cười vào lúc này, sẽ tạo
ra phản ứng dây chuyền.
Cuối cùng cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cảm giác đau trên người Karen
rốt cục hoàn toàn biến mất.
Anh hoàn toàn “bò” ra khỏi cái bãi dầu màu đen kia.
"Hô …hô…hô "
Karen hướng mặt lên, bắt đầu hít thở từng hơi một.
Anh không còn muốn suy nghĩ gì nữa, muốn ngủ một giấc thật tốt ở đây, nhưng
anh bỗng nhiên nhớ lại, ở chỗ này, còn có một người vẫn chưa đi, còn đang đợi
mình.
"Cậu…"
Karen gắng gượng đứng lên, cơ thể này, vô cùng nặng nề, cũng có thể là bởi vì
anh vẫn còn chưa quen thuộc, giống như là một người vẫn luôn sống dưới nước,
bỗng nhiên bò lên đất liền.
Anh lảo đảo tiến lên, ở bên tai, ngỡ như có thể nghe được âm thanh của ô
nhiệm, nồng độ của bọn chúng thấp hơn lúc trước rất nhiều, nhưng chúng nó
vẫn tồn tại như cũ, mà lại sẽ dần dần ngưng tụ lại một lần nữa.
Nhưng mà bây giờ Karen tựa như có thể nghe được tiếng "Nói chuyện" của ô
nhiễm.
Nhưng bây giờ anh đã không có tâm tư để suy nghĩ những thứ này, Karen đi tới
trước cổng đá, anh nhìn thấy cậu Eisen đang nằm dựa vào đó không nhúc nhích,
gương mặt đóng băng.
Karen quỳ sát trước mặt Eisen, đưa tay chạm vào gương mặt lạnh lẽo kia:
"Cậu… cậu…cậu..."
Karen biết, không có người này ở lại đây chờ chết với mình thì mình cũng
không có cơ hội cuối cùng để sống kia.
Không có phản ứng, hai mắt người này nhắm chặt, không có chút phản ứng nào.
Karen hít sâu một hơi, cơ thể mới tạm thời còn không có phản ứng bài tiết nước
mắt, Karen chỉ có thể há rộng miệng, càng không ngừng phát ra âm thanh phẫn
nộ và không cam lòng.
Rốt cục, Karen bình tĩnh lại, anh giơ tay lên, trầm giọng nói:
"Trật Tự Thức Tỉnh."
Đúng vậy, xem như là người chết, ta cũng sẽ phục sinh, hiện tại, ta có thể cung
cấp cho người khác một cuộc sống mới.
Một sợi xiềng xích màu vàng kim hiện lên trong lòng bàn tay Karen, quấn
quanh Eien, nhưng điều để Karen khiếp sợ là, "Thuật Thức Tỉnh", vậy mà thất
bại.
Sợi xích màu vàng kim quay trở về trong cơ thể Karen, Karen không dám tin
mà quan sát tất cả.
Vì sao thức tỉnh lại thất bại?
Trong xác của cậu, đã không còn năng lượng linh tính rồi sao?
Chết đi trong ô nhiểm nên thi thể bị ô nhiễm triệt để rồi?
Hay là nói, ông ấy vì cứu mình, ép khô sức mạnh huyết mạch của bản thân?
Karen giơ tay lên, dự định thi triển một thuật pháp thăm dò, kiểm tra năng
lượng linh tính còn sót lại trong cơ thể của Eisen, nhưng không giống với xiềng
xích khi nãy hiện ra, lần này thuật pháp thăm dò đơn giản nhất, vậy mà không
cách nào sử dụng!
Không thể nào sử dụng thuật pháp?
Karen thử lại một lần nữa, anh ngạc nhiên phát hiện, trong cơ thể này của mình
vậy mà không còn một chút năng lượng linh tính nào.
Tất cả ngỡ như đang quay về bộ dáng sau khi vừa mới tỉnh giấc khỏi cơn ngủ
đông ở căn biệt thự số 13 phố Mink vậy.
Mình có thể có được năng lực "Thức tỉnh" thi thể, nhưng mình khi đó, cũng
không phải là thần bộc.
Cơ thể mới, xuất hiện tình huống như vậy ngược lại là hoàn toàn có thể lý giải.
Karen cũng không cảm thấy mất mát gì về chuyện này, bởi vì đối với anh mà
nói, đi lại con đường lúc trước thêm một lần chuyện rất đơn giản, từ lúc anh bắt
đầu tu tập đến giờ thật ra cũng không tốn thời gian bao lâu, đây là dựa trên cơ
sở mình đã áp chế tiết tấu để không quá nhanh.
Anh không phải mất đi tất cả sức mạnh rồi biến thành một người bình thường,
chỉ là chuyển sang một căn nhà mới sạch sẽ hơn, cần dời từng món đồ dùng cũ
về nhà mới.
Nhưng bây giờ, Karen vốn không có tâm tư để tiến hành nghiên cứu cơ thể mới
của mình, cũng không có cảm xúc để lên kế hoạch khôi phục bản thân
Anh dùng lòng bàn tay dỡ trán của mình:
"Richard, có lỗi với…"
Trong lúc con người đang trong cảm xúc bi thương, đầu óc sẽ rất loạn, suy nghĩ
duy nhất trong đầu của Karen hiện tại đó là sau này mình phải làm như thế nào
đối mặt với Richard, là mình hại cậu ta mất cha.
Cái đứa em họ mặc dù là chuyện gì đều nghĩ đến mình trước, từ lúc vừa mới
quen biết đã thật sự xem mình như anh trai mà đối đãi
Đúng lúc này, Eisen đang nằm yên ở đó không nhúc nhích, bỗng nhiên mở mắt
ra.
Ông ta trông thấy người trẻ tuổi đang thút thít trước mặt mình, khóe miệng lộ ra
nụ cười, gương mặt vốn lạnh lẽo đến nỗi kết sương trắng, lộ ra nếp uốn, đau đến
mức âm thanh ông ta phát ra đầu tiên không phải gọi tên cháu mình, mà là:
"A …đau…."
Karen ngây ngẩn cả người, anh tưởng rằng mình đang nghe lầm, cho đến lúc
anh ngẩng đầu, nhìn về phía người đang nằm trước mắt, bốn mắt nhìn nhau.
"Cậu, người không chết à?"
Eisen vừa tiếp tục nhẫn nhịn cảm giác đau đớn do da thịt nứt nẻ, vừa gật đầu
đáp lại nói:
"Cậu …vừa ngủ thiếp đi."