nhận khuyết điểm lúc chết đi."
Đại tế tự ngồi trên xe lăn phía dưới đưa tay nhẹ nhàng vỗ trán, thúc giục nói:
"Tập trung một chút đi, ba vị Chủ Thần của chúng ta cũng đói bụng rồi đấy."
Milogar hất xiềng xích lên, quấn chặt lấy mắt cá chân của Nữ Thần Đêm Tối.
Nữ Thần muốn trốn tránh nhưng lại không cách nào làm được, bởi vì dựa theo
trên lý luận mà nói thì bây giờ bọn hắn vẫn còn ở trong vách ngăn, mặc dù Trật
Tự mục nát đã rất suy yếu nhưng vẫn có thể áp chế bọn hắn như trước.
"Trật tự, lúc ngươi còn sống nổi điên tàn sát Chư Thần, hiện tại ngươi sắp chết
chẳng lẽ còn muốn lôi kéo Chư Thần cùng chôn cùng sao!"
Milogar: "Các ngươi vốn đã được định sẵn là vật được chôn cùng với chủ ta!"
Leftina ném xiềng xích trên người mình về phía Thần Minh Hoả, Thần Minh
Hỏa thử dùng dung nham đáng sợ để cắt đứt xiềng xích nhưng lại phát hiện làm
như vậy sẽ chỉ làm xiềng xích càng thêm nặng nề.
"Các ngươi có thể ngăn cản tất cả Chư Thần trong kỷ nguyên trước như chúng
ta thì đã sao? Những bá chủ của những kỷ nguyên càng xa xưa hơn lần này
cũng sẽ lần lượt trở về, các ngươi làm như vậy còn có ý nghĩa gì?”
Leftina: "Chủ nói: Không có các ngươi đã là ý nghĩa lớn nhất!”
Sigurman quăng xiềng xích trên người mình về phía Thần Lôi Đình, sấm sét rền
vang xung quanh người Thần nhưng lại không cách nào chém đứt xiềng xích
như Thần Minh Hoả mà ngược lại để xiềng xích trở nên càng thêm nặng nề.
Thần Lôi Đình không nổi điên, chỉ rất bình tĩnh mà hỏi thăm: "Làm vậy có đáng
sao?"
Sigurman: "Không đáng, nhưng rất vui."
Đại tế tự ngồi trên xe lăn khoé mắt đã chảy xuống hai hàng nước mắt, hòa tan
tinh thể băng bám trên mặt, nói khẽ:
"Các vị, đi tốt.”
Milogar: "Tiranus, ta sẽ đi tìm Ogurev trước, cái đầu trọc của hắn đi ở đằng
trước chắc chắn sẽ rất loá mắt, rất dễ tìm."
Sigurman: "Tiranus, xin hãy chuyển lời cho chủ ta, ta đi trước một bước, trải
đường tốt cho chủ, chờ đợi ngài trở về!”
Leftina: "Chúng ta ở chờ phía trước, Tiranus, ngươi phải đi cùng với cô ta đấy."
Sau một khắc, trên người của Milogar, Sigurman, Leftina đều cháy lên Thần
hỏa, ngọn lửa truyền đi theo xiềng xích để Thần thể của ba vị Chủ Thần kia
cũng bắt đầu thiêu đốt.
Milogar vốn là kẻ bất tử, nhưng khi hắn quyết ý lao về cái chết thì lại có thể
cùng chôn cùng với Thần, huống chi, hai người bạn của hắn đang trở thành
đồng loã cùng nhau chịu chết.
Cảnh tượng ở Vườn Sinh Mệnh lại tái hiện ra ở nơi này.
Nó xuất hiện không đủ đặc sắc, lại đầy sự bi tráng, bởi vì đây không phải Thần
chiến, mà là cùng chết!
Phía dưới thì toàn bộ liên quân của ba Thần Giáo đều bị cảnh tượng bên trong
bầu trời làm cho rung động, mặc dù các quan chỉ huy cao cấp biết chuyện phát
sinh ở Vườn Sinh Mệnh, nhưng tự mình trải nghiệm lại là một cảm giác khác
biệt.
Sáu vị Thần linh cùng thiêu đốt tựa như đã đốt cháy cả thương khung, Thần hỏa
kinh khủng như đang muốn thôn phệ cả thế giới.
Trên tranh vẽ tường của Dạ Thần Giáo, Lôi Đình Thần Giáo và Minh Hỏa Thần
Giáo cũng bắt đầu có máu chảy ra, kiến trúc ở trong Thần Điện càng bắt đầu
điên cuồng rung động, bên trong các vùng bí cảnh, cũng phát ra tiếng kêu rên
thảm thiết.
Cao tầng của các Thần Giáo này tiếp nhận Thần dụ cũng đang dốc hết toàn lực
tra ra nguyên nhân, nhưng vấn đề là bất kể tốc độ điều tra của bọn hắn có nhanh
đến cỡ nào cũng không kịp làm ra phản ứng gì.
Quân đoàn đủ tinh nhuệ không phải có thể xây dựng được một sớm một chiều,
huống chi, sau khi cao nguyên bị ngăn cách thì bọn hắn cũng không thể nào tiến
vào.
Bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn quá trình Thần tích sụp đổ.
Bạo Phong Thần Giáo, Hắc Nham Thần Giáo và Pha Lê Thần Giáo, thì điên
cuồng muốn khôi phục liên lạc với quân đoàn của mình, Thần dụ chỉ hướng rõ
ràng rằng Chủ Thần nhà mình còn một khoảng thời gian nữa mới trở về, nhưng
hiện tại bọn hắn đã đang bắt đầu lo lắng cho nội lực đã bị ném ra ngoài của
mình.
…
Số 13 Phố Mink;
Dis đứng bên cửa sổ phòng sách, mắt nhìn màn mưa phía ngoài.
Thần xem chúng ta như heo mà chăn nuôi… thế nhưng heo lại tự nguyện.
Ngươi không cách nào đi chỉ trích và trào phúng đám heo ngu muội, bởi vì
những con heo này đều là Thần.
"Thế nhưng ngươi vẫn cần phải lên tiếng chào hỏi ta."
Trong căn phòng dưới tầng hầm, Neo nằm ở trên giường, quyển sổ ở bên cạnh
cất tiếng nói: "Lại chết đi, chết tập thể, một đám Trật Tự điên rồ.”
Neo đưa tay sờ về phía tủ đầu giường, mò tới gói thuốc lá, lắc lắc, phát hiện đã
trống không, Neo vứt gói thuốc lá xuống trên mặt đất, không khỏi phát ra tiếng
kêu rên:
"Thuốc của ta, thuốc là Lôi Đình của ta...”
...
Lúc này đối với ba vị Chủ Thần đang bị đốt chạy một cách bị động mà nói, thì
bọn hắn đã không có nhiều khoảng trống để lựa chọn.
Hoặc là cứ chết đi với ba vị Kỵ Sĩ như thế;
Hoặc là vào thời điểm này ăn nhiều một chút, bồi bổ một chút, tranh thủ ba vị
Kỵ Sĩ Trật Tự kia tự thiêu đốt xong thì mình vẫn còn sống.
Cho dù chỉ còn lại một chút xíu thì bọn hắn cũng xem như là đã trở về, cho dù
cần khoảng thời gian dài vô tận để phục hồi lại nhưng cũng tốt hơn vô số lần so
với chết đi.
Đúng vậy, Thần sẽ trở về, nhưng không phải bất đắc dĩ thì bọn hắn cũng không
hi vọng mình đi đến một bước kia, Thần cũng sẽ ích kỷ.
Đây là một cuộc đánh cược, mà lại là chơi bài ngửa.
Đại tế tự vốn cũng chẳng cần cố ý dẫn dắt, cũng không cần đi thuyết phục, bởi
vì cuộc đánh cược đã có một trình tự logic riêng của nó.
Ba vị Chủ Thần dù biết rõ mình bị lợi dụng nhưng lại cũng chỉ có thể dựa theo
cái quá trình cố định này mà tiếp tục.
Thời gian dần trôi qua,
Ánh mắt của ba vị Chủ Thần đều nhao nhao nhìn về liên quân của ba Thần Giáo
phía dưới.
Trật tự Ky Sĩ Đoàn cũng không có ở nơi này, trụ sở hậu cần tiếp tế nhiên liệu
cũng chỉ có bấy nhiêu thần quan, Đại tế tự mặc dù là người thừa kế Tiranus,
nhưng bản thể Tiranus cũng vẫn còn chưa trở về.
Cho nên, đối với Thần mà nói thì bữa ăn thật sự cũng chỉ có cái liên quân với
quy mô khổng lồ này.
Bọn hắn cũng không phù hợp khẩu vị của ba vị Chủ Thần, hiệu suất bổ sung
tiêu hoá cũng không cao, nhưng lúc này đã không còn con đường để lựa chọn.
Đêm tối giáng lâm, bóng đen tuyệt vọng bao phủ.
Phía trên cao nguyên xuất hiện một loạt núi lửa phun trào.
Sấm sét đánh xuống, mang đến tiếng than khóc.
Ba vị Chủ Thần, tranh nhau nhào về phía con mồi của mình!
Quan chỉ huy tối cao của liên quân là Sibyline há to miệng, hắn không dám tin
tưởng, sự việc vậy mà phát triển theo hướng quỷ dị như thế này, nhưng mà hắn
cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bi ai mà ra lệnh:
"Phòng ngự, phản kích!"
…
Karen không nghĩ tới việc mà đám Đoàn trưởng Daan kia nằm mơ đều khát
vọng lại được những quân đoàn khác trải nghiệm trước.
Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn, thế mà không phải những người đầu tiên chiến đấu với
Chư Thần trở về.
Đại tế tự ngồi trên xe lăn đưa tay chỉ về cảnh tượng lóa mắt phía dưới, hỏi một
câu mà hắn đã từng hỏi trước đó:
"Ngươi cảm thấy cảnh tượng trước mắt thế nào?"
Karen mỉm cười đáp:
"Làm ta cảm thấy đói bụng."
Alfred mở tay ra, bên trong lòng bàn tay hiện ra một quyển sách dày và rất nặng
nề, mặc dù bìa sách còn mới vô cùng nhưng mang đến cảm giác trang nghiêm
túc mục.
Dikno nhìn lướt qua, tán thưởng nói: “Thật sự là một quyển sách xa xỉ.”
“Đây là một phần nhỏ mà thầy Hoven chia cho ta.”
Đây chính là bút ký của Thần Nguyên Lý, hoàn toàn xứng đáng được xem như
quyển sách quý giá nhất trên đời này.
Dikno cười nói: “Thật sự là cam lòng mà làm vậy.”
Ngoài bìa sáng có ánh sáng âm u vận chuyển, tên sách hiện ra – Tân Ánh Sáng
Trật Tự.
Dikno: “Ta thu hồi lại lời nói lúc trước, hẳn là nên trực tiếp xoá tên bút ký của
Thần Nguyên Lý rồi dùng nó để viết Ánh Sáng Trật Tự.”
“Nếu như ông ấy nghe được câu này, có lẽ sẽ lại kích động nhảy dựng lên mà
hô to: “Nhìn xem, nhìn xem, đây chính là sự ngang ngược và dã man của tín đồ
Trật Tự.”
“Ha ha.”
Sau khi đùa xong thì Alfred lấy bút ra, bắt đầu ghi chép:
“Bạo Phong Thần Giáo, Hắc Nham Thần Giáo và Pha Lê Thần Giáo, ba Thần
Giáo này đã dũng cảm đứng ở tuyến đầu chống lại Chư Thần, bắn phát pháo
vang dội đầu tiên cho sự chống cự của nhân loại với Chư Thần trở về.”