pháp.
Là tinh thông!
Nếu như chỉ là yêu thích nghiệp dư, xem một chút, học một chút, lại ra vẻ một
chút, thậm chí là trong lúc sử dụng thuật pháp dùng một ít trận pháp để làm nền,
những việc này, đều dễ giải thích;
Nhưng là người có kinh nghiệm về trận pháp đứng đầu ở đại khu hiện tại, Deron
nhạy cảm mà phát giác được, với trình độ hiện tại của Karen, xem như bỏ đi
chức vị ở Đòn Roi Kỷ Luật, hoàn toàn có thể đến mình Bộ Trận pháp của mình
để nhậm chức cao.
Đây rốt cuộc là... Một quái vật như thế nào đây.
Trong lòng ông chỉ có dùng "Quái vật" để hình dung, bởi vì "Thiên tài" đều cảm
thấy chưa đủ, trước đây, người trẻ tuổi có thể làm cho mình có loại này cảm
thán này vẫn là...
Trong đầu Deron nổi lên hình ảnh của một người trẻ tuổi trong quá khứ.
Vợ của mình có thể không e dè mà tự nhủ, cái người kia chính là một chùm
sáng trước mặt bà ấy;
Deron chưa hề bởi vì lời này của vợ mà cảm thấy tức giận, dù là để hình dung
một người đàn ông khác, bởi vì lúc đó, ông ấy cũng đã từng được soi chiếu dưới
ánh sáng của người trẻ tuổi kia phát ra.
Mặc kệ là trong hoàn cảnh nguy hiểm thế nào, mặc kệ đối mặt với vấn đề khó
giải quyết như thế nào, chỉ cần có người kia, trong lòng mọi người đều sẽ cực
kỳ an tâm.
Giờ khắc này, hình ảnh của cái người trẻ tuổi tên "Dis" kia và người trẻ tuổi
trước mắt này bắt đầu chồng lên nhau;
Nhưng rất nhanh thì Deron lắc đầu, cả hai không giống nhau.
Mặc dù Karen làm việc thường thường rất cường ngạnh, thậm chí mấy lần đều
là lấy phương thức lật bàn để diễn tả thái độ của cậu ta và phá vỡ cục diện,
nhưng ở trong quan hệ với người khác, cậu ta rất hiểu cấp bậc lễ nghĩa, hành vi
cử chỉ đều rất thỏa đáng;
Vị "Dis" kia, thì không giống, trong sự hình dung về "Một chùm sáng" kia, vốn
là bao hàm cả sự cao ngạo và không thể chạm vào.
Nói một cách khách quan thì vẫn là người trẻ tuổi này để người ta có thể dễ tiếp
nhận hơn nhiều.
Deron mở miệng nói: "Cậu bố trí chi tiết ở vị trí này, có chút quá lỏng lẻo, thật
ra có thể càng chặt chẽ hơn một chút."
Ông ấy nói cũng không rõ ràng và trừu tượng, nhưng ông ấy cho rằng Karen có
thể nghe hiểu được.
Karen lắc đầu, nói: "Ở chỗ này, ta cân nhắc đến tính đặc thù của linh hồn, linh
hồn của mỗi người là thứ độc nhất vô nhị, bố trí lỏng lẻo một chút có thể dễ
dàng để tiến hành điều khiển một cách tinh vi hơn."
"Điều khiển tinh vi sao? Vậy cường độ linh hồn phải cao tới mức độ nhất định
mới có thể làm được, a, cậu là dựa theo đặc tính của bản thân để bố trí?"
"Đúng vậy, ta cảm thấy ta có thể ứng phó và điều chỉnh, nhưng ta hiện tại có
một vấn đề, đó là làm thế nào để liên kết và ăn khớp, sau khi đưa thuộc tính linh
hồn vào trong cường độ trận pháp, cũng không thể tránh khỏi việc hiệu quả sẽ
bị suy yếu."
"Dẫn dắt."
"Dẫn dắt?"
"Tác dụng của trận pháp linh hồn, không nhất định phải dùng linh hồn để tiến
hành bố trí và điều khiển, cậu là bởi vì cường độ linh hồn bản thân cực kỳ cao,
có sự tự tin tuyệt đối, cho nên, nhận biết của cậu tức đã bị định hình."
Trong mắt Karen lộ ra sự lĩnh ngộ: "Thì ra là như vậy, ta hiểu được, trận pháp
có thể bố trí ở bên ngoài, chỉ cần hiệu quả có thể bao trùm đến linh hồn là được
rồi, cho nên điều phải giải quyết, chỉ còn lại là sự dẫn dắt."
"Không sai, biện pháp giải quyết dẫn dắt cũng rất đơn giản, giống như là trận
pháp dịch chuyển, cậu không muốn dùng phương diện linh hồn để bố trí trận
pháp vì hiệu quả sẽ yếu bớt, có thể chỉ bố trí trận pháp tiếp dẫn đơn giản, tiếp
dẫn hiệu quả của trận pháp bên ngoài đến, sẽ có thể đưa đến hiệu quả tốt nhất."
"Ngài thật sự là quá lợi hại, thưa ngài." Karen tán thán từ đáy lòng, "Cám ơn
ngài dạy bảo."
Nói xong, Karen đứng người lên từ trên ghế salon, cúi đầu với Deron.
Lúc trước Karen không muốn giấu dốt, bởi vì anh không cách nào ngăn cản sức
hút của việc học tập, rõ ràng có thể dựa vào phương thức đơn giản nhất là hỏi
đáp để lấy được đáp án, không cần thiết phải che giấu mà bỏ lỡ.
"Tên nhóc cậu, không đơn giản nhỉ, thầy của cậu là ai?"
"Đã từng may mắn từng nhận được một bộ trận pháp bút ký."
"Ý của cậu là, cậu xem bút ký trận pháp rồi tự học?"
"Đúng thế."
"Ha ha." Deron cười khan một tiếng, muốn nói tiếp gì đó, lại nhất thời không
biết mở miệng như thế nào.
Ông ấy vốn là nghĩ bảo Karen đi theo mình học trận pháp đi.
Nhưng trở ngại quan hệ và thân phận hiện nay của hai người, ông ấy cũng
không biết phải nên tổ chức ngôn ngữ như thế nào.
Loại cảm giác này, giống như là nhìn thấy một bàn đồ ăn rất quý giá trước mặt,
ngươi rõ ràng đã khống chế không nổi bài tiết nước bọt, lại bởi vì trường hợp
thật sự là quá nghiêm túc, dao nĩa cũng không tiện mà giơ ra.
Lúc này cửa phòng làm việc bị gõ vang.
"Vào đi." Deron nói.
Quan hầu đi đến: "Thưa ngài, ngài có thể tan việc rồi, mặt khác, chủ nhiệm
Richard đã đến."
"A, nó ở đâu?"
"Bãi đỗ xe trước cao ốc giao vụ."
"Sao nó không lên đây?"
"Chủ nhiệm Richard nói ngài ấy ở phía dưới chờ là được, nói rằng không muốn
giống như cháu trai tìm ông nội mà tiến vào phòng làm việc của ngài."
"A, nó còn rất kiêu ngạo nhỉ."
Deron nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, nói với Karen: "Chúng ta đi thôi."
"Được rồi, thưa ngài."
Karen đi theo Deron tới bãi đỗ xe, Richard chủ động xuống xe mở cửa xe.
Deron nhẹ gật đầu, lúc đang chuẩn bị ngồi vào xe, đã thấy cháu trai mình nói
với Karen:
"Ngài Bộ trưởng, mời."
Deron: "..."
Karen nói với Deron: "Thừa ngài, mời."
Richard thì nói: "Khách sáo như vậy làm cái gì, ông nội của ta cũng không phải
là không có tay."
Deron hừ một tiếng, tự mình mở cửa xe ngồi vào trong.
Richard ngồi vào ghế lái, vừa khởi động ô tô vừa nói với Karen: "Leon cùng ta
giao ca trở về, cậu ta nói muốn về nhà đốt phiếu điểm."
"Ừm, Philomena đâu?"
"Cô ấy nói mình tự đi, không cần ngồi xe của ta."
Deron lập tức mở miệng nói: "Người ta nói tự đi, thì thật sự để người ta tự đi à?
Một cô gái đi một mình chả nhẽ không sợ gặp phải nguy hiểm sao?"
"Ha ha ha!" Richard nhịn không được mà cười ha hả, "Ông nội, ngài vừa uống
rượu đấy à, cháu cảm thấy mình có thể không an toàn, nhưng cô ấy nhất định là
an toàn."
"Cái này không giống."
"Chỗ nào không giống chứ, cháu cũng không có mặt mũi nói ra lời rằng một cô
gái như cô đi một mình không an toàn, để ta đi cùng mà bảo vệ cho, cháu biết
trình độ của mình ra sao."
Mặt của Deron đầu tiên là đỏ lên, lập tức trầm xuống, cuối cùng bắt đầu biến
thành màu đen.
Loại lời nói không cần thể diện này, lúc mình tuổi còn trẻ vậy cũng sẽ thường
xuyên nói;
Thế nhưng mà,
Vì cái gì vậy mà lại cảm thấy nói loại lời này không có chút cảm giác không hài
hòa nào?
Đây là một việc nhỏ xen giữa, xe chạy trên đường về nhà.
Nhiều lần, Deron muốn chủ động mở miệng nói gì đó với Karen, nhưng mấy
câu chưa ra khỏi miệng lại nuốt vào.
Dù sao, hình ảnh Karen xem cổ tịch và loay hoay những quân bài vẫn xuất hiện
trong đầu ông ấy