mới đứng người lên ở bên cạnh Đại tế tự:
“Tiranus, ta cũng muốn dẫn theo bạn nhỏ này một chút.”
“Đừng chơi nữa, dù sao những người muốn chết như các ngươi cũng sắp được
giải thoát, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống một khoảng thời gian, trong tay còn
rất nhiều việc cần phải làm.”
Đại tế tự vốn cảm thấy các “Kỵ sĩ đại nhân” này sẽ đối xử có quy tắc với Karen,
nhưng hành động sử dụng Thần Trật Tự như Lôi Xà của Sigurman hù hắn sợ.
Điều này khiến cho ký ức trong kỷ nguyên trước vốn đã chết đi của hắn bắt đầu
khôi phục, cũng làm cho hắn nhận ra được cái đám người kia cũng vẫn như cũ,
cho dù trải qua cực hình tra tấn suốt một kỷ nguyên, nhưng tính cách tính tình
cũng vẫn còn như cũ không thay đổi, đây là đáng hận, đồng thời, cũng là đáng
yêu.
Nhưng mà Milogar cũng không tính từ bỏ mà tiếp tục nói: “Dìu dắt người trẻ
tuổi trong giáo vốn chính là nghĩa vụ cùng chức trách mà những người đại nhân
như chúng ta cần phải tận tâm.”
Ánh mắt băn khoăn của Leftina rơi vào trên người đại tế tự và Milogar, hiển
nhiên, cô cũng phát hiện một vài điểm không thích hợp.
Nhưng cụ thể là nơi nào có vấn đề, cô ta cũng không nói lên được.
Cho dù là với trí tuệ của Kỵ Sĩ Thánh Quang, cũng không cách nào tưởng tượng
ra được có một ngày bọn hắn vậy mà có thể xem “Thần Trật Tự” như người bạn
nhỏ … không, như một món đồ chơi mà truyền tay nhau.
“Milogar …”
Đại tế tự thấp giọng.
Lúc này khiến cho trong lòng của Milogar và Leftina đều chấn động, đám người
bọn hắn vốn có cảm giác e ngại Tiranus, không ít người lúc vừa gia nhập cũng
từng khiêu chiến địa vị của Tiranus, nhưng cuối cùng đều bị Tiranus dẹp yên.
Hắn luôn luôn dùng hành động thực tế để lần lượt thông báo cho từng người
rằng hắn, Tiranus, vĩnh viễn là người đặc biệt nhất ở bên cạnh Thần Trật Tự.
Nhưng mà hiển nhiên rằng Milogar cũng không cam tâm cứ bỏ lỡ cơ hội bỏ qua
thời giải như lần này, hắn mở bàn tay ra, sau tức khắc thì một vầng sáng xuất
hiện ở dưới chân Karen.
Dựa vào Thần lực để vây lại một người lại là chuyện quá đơn giản, mà hắn cũng
không có cưỡng ép bắt Karen đi, mà là chủ động hỏi thăm:
“Người trẻ tuổi, có muốn cùng ta ra chiến trường một lúc không.” Trong lúc vô
hình, Milogar không rõ ràng rốt cuộc mình đã thực hiện hành vi ép buộc đạo
đức mãnh liệt như thế nào, tóm lại, đứng trên góc độ Karen thì hắn thật sự
không cách nào từ chối, cho dù bây giờ đang bị thương.
“Ta đồng ý.”
Milogar cười.
Ánh mắt Đại tế tự hơi âm trầm, nếu Karen đã đáp ứng, hắn cũng không có ý
định phản đối, nhưng vẫn nhắc nhở.
“Milogar, phải chú ý an toàn, hắn là tương lai.”
“Được rồi, để cho ta che chở tương lai của Thần Giáo cho thật tốt, ha ha.”
Sau tức khắc,
Ý thức linh hồn của Karen xuất hiện ở lĩnh vực của Milogar - Thần Quốc Bất
Tử.
Đứng ở nơi này mà phóng tầm mắt nhìn tới thì đều là những cây đại thụ khô
héo, trên mỗi một cây đại thụ đều treo đầy những thi thể không nhìn rõ mặt.
Karen đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy trán của mình, lúc trước ở chỗ Sigurman linh
hồn của anh bị thương nên hiển nhiên cũng không có khả năng khôi phục nhanh
như vậy, lần này lại bị lôi vào Thần Quốc của Milogar, linh hồn cảm thấy vô
cùng khó chịu.
Mặt đất trước mặt bắt đầu lõm xuống từng khoảng lớn, ngay sau đó, một bộ
xương trắng từ từ trồi lên, bên trong hốc mắt của nó lóe ra ngọn lửa u minh màu
xanh lục mà tỉ mỉ quan sát Karen.
“Nào, kẻ có thể làm cho Tiranus coi trọng như vậy, để người như Sigurman trở
nên không bình thường trước lúc chết, ha ha, để cho ta tới xem xét cho kỹ càng
rốt cuộc là một tên … Thần!!!!!!!”
Bộ xương trắng phát ra tiếng gào thét hoảng sợ, trong chốc lát, mỗi một thi thể
treo trên các cây đại thụ trong Thần Quốc đều phát ra tiếng tru lên kinh hãi.
Trong khoảnh khắc, bên trong Thần Quốc Bất Tử giống như là bắt đầu một
cuộc nhạc hội sôi sục với chủ đề cái chết.
Sóng âm đáng sợ và tinh thần lực kinh khủng bắt đầu càn quét xung quanh, pho
tượng nghiện đói đã xuất hiện trước người Karen để tiến hành che chở.
“Chuyện này...”
Bộ xương trắng lúc này dừng sự điên cuồng, vô số thi thể chi chít trên các cây
đại thụ cũng lập tức im lặng.
“Tiranus, ngươi…”
“Sigurman, ngươi...”
Milogar hiển nhiên có chút khó mà tổ chức ngôn ngữ của mình, xuất hiện
chướng ngại trong việc biểu đạt vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng cuối cùng thì cả nghìn vạn câu từ cũng hóa thành lời ca ngợi đơn giản
nhất.
Từ trong miệng của bộ xương trắng có một người máu bước ra, hắn đi tới trước
người Karen, hai tay giao nhau xoay người hành lễ: “Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ
đại!”
Karen cũng lập tức đáp lễ.
“Thần, ta có tội.” Milogar bắt đầu tiến hành tự mình kiểm điểm.
“Không, ngài là ky sĩ đáng tôn kính.”
Karen biết rõ, sự kính sợ và tôn trọng của những kỵ sĩ này đối với mình hoàn
toàn là sự chuyển dời từ hình tượng của Thần Trật Tự, mình không có tư cách
thật sự đặt bản thân ở trên vị trí của “Chủ”.
“Thần, xin ngài chọn lựa một mục tiêu.”
“Thần Minh Hoả.”
“Cẩn tuân Thần chỉ.”
Sau đó, một cảnh tượng làm Leftina cảm thấy kinh ngạc lại xuất hiện thêm lần
nữa.
Từ chỗ trụ sở căn cứ hậu cần của Trật Tự, hai cái rương đồng đã chuẩn bị trước
được mở ra, đây là hai món Thần khí chuyên dụng của Milogar, một món là Áo
Choàng Tử Sĩ một món khác Quyền Trượng Tĩnh Lặng.
Chỉ có điều khi đã quyết định tiết tấu là sẽ cùng cháy chung với nhau thì vốn
cũng không cần đến hai món Thần khí này cường hoá, bởi vì tác dụng của hai
thứ này đều là giảm bớt vết thương và tỉ lệ chết.
Hiện tại sở dĩ mặc áo choàng vào cầm quyền trượng lên chỉ là vì để cho mình
trông có vẻ trịnh trọng hơn trước khi chết.
“Ta – Kỵ Sĩ mạnh nhất dưới trướng của Thần Trật Tự vĩ đại, kẻ bất tử Milogar,
khiêu chiến Thần Minh Hoả!”
...
Dikno nhắc nhở: “Vị này có vẻ cũng rất tôn trọng, ngươi nên sắp xếp quy cách
thế nào bây giờ?”
Trước đây Alfred đã từng đưa ra đánh giá “Kỵ Sĩ mạnh nhất” trong Tân Ánh
Sáng Trật Tự cho Sigurman.
Alfred rất đơn giản và đáp lại một cách nhẹ nhõm: “Đặt cả hai mạnh nhất song
song nhau.” Dikno lại hỏi: “Ta không tin vị Kỵ Sĩ Thánh Quang kia sẽ không
muốn thử một lần, sau đó thì sao, ngươi lại nên sắp xếp quy cách thế nào?”
“Tổ hợp ba người mạnh nhất trong 12 Ky Sĩ Trật Tự.”
Dikno: “...”
Alfred cười nói: “Sao thế, rất khó hiểu à?”